Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 363:

Chương 363:Chương 363:
Chương 363:
Trác Kinh Luân cảm thấy như bị sét đánh trúng, lắp bắp hỏi: "Vậy sao mẹ không nói thẳng cho con biết, không cần phải nói bà ngoại bị bệnh nặng chứ?”
Chu Hồng lạnh lùng cười, hỏi ngược lại: "Nói thẳng ra, con sẽ xin nghỉ ư, hay vị giáo sư kia sẽ đồng ý cho con nghỉ?"
Trác Kinh Luân không còn lời gì để nói, đúng là giáo sư khá nghiêm khắc, không thể nào đồng ý cho anh ta xin nghỉ với lý do này.
Anh ta ngồi trong phòng khách nhà họ Tô hơn nửa buổi tối, mãi cho tới khi thấy Tô Vân Thiều mới dám đưa ra yêu cầu xin về phòng, sợ chọc mẹ không vui, nhưng hình như mẹ anh ta vẫn nỗi giận.
Vì sao chứ?
Là do Tô Vân Thiều không thích anh ta, hay là anh ta không nghe theo lời mẹ?
Trác Kinh Luân thật sự không hiểu, hình như từ lúc nhỏ anh ta đã chẳng có cách nào để mẹ yêu thích mình.
Trong phòng khách, mẹ Tô và dì Hồng còn đang trò chuyện.
Lần trước dì Hồng nhìn thấy hai chị em nhà họ Tô là trong bữa tiệc sinh nhật của ba Tô, không kịp để ý quá nhiều, hôm nay nhìn thấy bà ta mới ngạc nhiên.
"Tình cảm của Vân Vân và Y Y còn tốt hơn cả chị em ruột thịt đấy." Mẹ Tô không nghe ra ẩn ý sau câu nói này, bà chỉ cho rằng dì Hồng thật lòng khen hai cô con gái của mình, nên nói thẳng ra: "Đúng vậy, vốn dĩ tớ còn lo vì chuyện bế nhằm mà hai đứa nó sẽ ghét nhau, không thể ở chung với nhau được, không ngờ chúng nó không hề ghét nhau, là do tớ nghĩ nhiều thôi."
Di Hồng: "..."
"Y Y thương Vân Vân còn nhỏ mà phải chịu nhiều khổ như vậy, cả ngày chỉ bám lấy chị nó, còn thích cùng tớ trang điểm cho Vân Vân. Vân Vân cũng rất có bộ dáng của người làm chị, cũng chưa kêu khổ bao giờ, lần trước còn dẫn Y Y tới thôn chơi, hai đưa nó còn thân nhau hơn cả chị em ruội." Mẹ Tô cười ha hả mà nói,"Tớ chỉ sinh có một lần, mà được những hai cô con gái vừa xinh đẹp vừa thương mẹ, tớ thật sự muốn cảm ơn nhân viên y tế năm đó đã bất cần bế nhằm hai đứa bé đó."
Di Hồng: "..."
Trong phòng khách ở tầng dưới, dì Hồng trầm tư suy tính và mẹ Tô vô tư thẳng thắn đang làm tổn thương nhau, còn trong phòng ngủ trên tầng, Tô Y Y đang ôm Tô Vân Thiều kể lại chuyện tối nay.
"Hơn tám giờ tối, em và mẹ đang ăn trái cây tại phòng khách thì dì Hồng gọi điện thoại tới, bà ta báo là mình đang ở sân bay cùng với con trai, hiện đang chuyển bị tới thăm mẹ.” Tô Y Y tức giận mà tron trắng mắt, cô ấy phan nàn, "Người bình thường có ai tới nhà người khác trong đêm khuya sao?"
Từ sân bay tới đây phải đi xe hơn một giờ, lúc họ đến nhà họ Tô đã là hơn chín giờ gần mười giờ tối, ngồi nói thêm vài câu chuyện là đã sắp mười hai giờ đêm rồi, có còn muốn để chủ nhà đi nghỉ ngơi hay không đây?
Mẹ Tô làm việc và nghỉ ngơi đều theo quy luật, mười giờ tối dưỡng da xong thì sẽ chuẩn bị lên giường đi ngủ, dì Hồng lại chẳng cần biết, cứ chọn giờ này tới đây rõ ràng là muốn ở lại nhà bọn họ.
Chờ mẹ Tô cúp điện thoại, Tô Y Y thử nhỏ thuốc mắt để thăm dò bà: "Di ấy tới muộn như vậy, chúng ta cũng sắp đi ngủ cả rồi."
Mẹ Tô hoàn toàn không phát hiện ra được dụng ý của con gái, còn nói đỡ cho bạn thân: "Chẳng phải là do dì Hồng của con ở nước ngoài sao, bay từ bên kia về đây cũng đã mất tới mười hai, mười ba tiếng đồng hồ, tới đây vào giờ này cũng là bình thường thôi.”
Tô Y Y muốn nói "Biết tới muộn rồi sao không chọn chuyến bay sớm một chút chứ!" Nhưng nghĩ lại sự nhiệt tình mà mẹ Tô dành cho dì Hồng, cô ấy cũng đành thôi, không nói thêm câu gì.
Con gái chung quy cũng chỉ là con gái, cách nhau cả một thế hệ, dì Hồng và mẹ Tô là bạn thân hơn ba mươi năm nay rồi, mẹ Tô cho rằng mình hiểu rất rõ dì Hồng, có một số việc không cần người khác nói, bà ấy sẽ tự động nói đỡ cho bạn mình.
Không có cơ hội để mẹ Tô nhận ra được con người thật của dì Hồng, cho dù con gái có nói thêm nữa thì mẹ Tô chắc chắn cũng sẽ không tin.
Nhiều thứ đã trở thành thói quen, khắc sâu trong tiềm thức, khó có thể thay đổi trong thời gian ngắn.
Cũng giống như Tư Đồ Viễn biết cả nhà Tư Đồ Vọng đối xử với anh ta quá đáng ra sao, nhưng khi biết Tư Đồ Vọng gặp chuyện không may, anh ta vẫn lo lắng cho họ theo bản năng vốn có. Di Hồng và Trác Kinh Luân đến quá muộn, thời gian thật trùng hợp, mẹ Tô không thể không giữ khách ở lại mà để họ ra ngoài tìm khách sạn vào lúc rạng sáng thể này được.
Dì giúp việc trong nhà đã tan làm về nhà rồi, mẹ Tô đành kéo Tô Y Y cùng nhau dọn dep lại hai căn phòng dành cho khách.
Tô Y Y rất khó chịu, nhưng lại không thể để mẹ Tô một mình làm hết nhiều việc nhưng vậy, cho nên vừa làm việc cô ấy vừa phàn nàn về hai mẹ con dì Hồng với hệ thống, có như vậy cô ấy mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn được một chút.
Sau khi dì Hồng và Trác Kinh Luân tới, Tô Y Y chào hỏi qua loa rồi viện cớ lên tang làm bài tập để chạy mắt, cô ấy trốn ở góc cầu thang chụp lén Trác Kinh Luân một tắm để gửi cho các bạn nhỏ xem, chứ không thèm ở lại nói chuyện với họ.
"Chị, tên Trác Kinh Luân có vấn đề gì không?" Tô Y Y nhìn Tô Vân Thiều đầy mong chờ, hai mắt cô ay lóe sáng, giống như đang nói: Khẳng định là có vấn đề, đúng không?!
Tô Vân Thiều nhận ra được Tô Y Y có thành kiến đối với mẹ con dì Hồng lớn thế nào, nhưng cô lại không thể nói dối, làm trái với lương tâm mình được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận