Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 257:

Chương 257:Chương 257:
Chương 257:
"Ha hả." Lôi Sơ Mạn cười nhạo, bám ngón tay đếm cho Tần Giản nghe,"Cậu nhìn xem mấy con quỷ của Vân Thiều, một Vân Khê làm việc nhà hằng ngày, ba con quỷ học bá ngày nào cũng nhìn chằm chằm cậu ấy học bài làm bài học, một quỷ luật sư đến chết cũng không quên học tập pháp luật, một con quỷ chết bệnh, con quỷ nào đáng sợ hơn?”
Triệu Tình Họa đếm sơ qua những con quỷ mà mình đã gặp,"Một nhà bốn quỷ trong biệt thự quỷ, Hoàng Lập và quỷ nước ở học viện mỹ thuật, nhưng họ đều không đáng sợ, cùng lắm chỉ có Tằng Tiểu Vân là đáng sợ thôi." Tần Giản im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "... Thời điểm mỗi một con quỷ xuất hiện đều rất đáng sợ, nhưng sau khi biết được nguyên nhân cái chết và giải quyết được chấp niệm trong lòng họ, họ lại trở nên rất bình thường."
Lúc còn sống những con quỷ đó đều là người, nếu có thể sống tốt, ai muốn biến mình thành hình dạng không người nào nhận ra chứ? Không còn chấp niệm, họ sẽ không còn đáng sợ nữa.
Cuộc nói chuyện lại lạc hướng, Tô Vân Thiều hỏi: "Biết chuyện xảy ra từ đâu chưa?"
Tô Y Y: "Nhà ma.”
Phó Diệp: "Nhà ma."
Về điểm này thì hai người họ rất chắc chắn, cho dù bọn họ chưa được nhìn thấy ma quỷ.
Tô Y Y cố gắng tìm từ ngữ chính xác,"Nói thế nào nhỉ? Toàn bộ công viên theo chủ đề thần bí đều có không khí khá kinh dị, nhưng nhà ma là nơi đáng sợ nhất. Sau khi trải nghiệm qua các khu vực khác, em cũng đã quen với mấy điều kinh dị và siêu nhiên rồi, vì thế mới lựa chọn đi dạo trong nhà ma vào buổi tối."
Trên mặt mọi người đều viết dòng chữ lớn: Tự tìm đường chết!
Phó Diệp biết rằng trên đời này có ma quỷ, vậy mà còn dám cùng Tô Y Y làm loạn, âu cũng là y vào bùa bình an và bùa ngọc mà Tô Vân Thiều cho. Sau khi biết được nhà ma có van đề, anh ta rất chột dạ, dù sao bản thân anh ta đã hai mươi mốt tuổi rồi.
"Nhà ma bình thường đều được khoanh vùng trong một địa điểm, bằng cách đi lên đi xuống làm xáo trộn cảm giác phương hướng của người chơi, nếu cảm giác về không gian và khoảng cách mạnh mẽ, anh ta vẫn có thể..."
Ngôi nhà ma kia không biết được thiết kế và trang trí kiểu gì, rõ ràng chỉ có hai tầng rộng khoảng ba trăm mét vuông, nhưng Tô Y Y và Phó Diệp tìm mãi không thấy đường ra.
Không riêng gì hai người bọn họ không tìm được đường ra, những du khách khác đi vào cùng họ cũng không ra được, sau một khoảng thời gian, tâm trạng của họ bắt đầu có chút nóng nảy.
Sau đó, nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng lên, như thể đang bước vào phòng xông hơi vậy, một cô gái bỗng nhiên hét lên, nói là có người nào đó sờ mông mình.
Nữ sinh này một mực cho rằng có người chơi giờ thói lưu manh, các du khách khác không chịu nhận, nói cô ta có giỏi thì đi báo cảnh sát làm xét nghiệm dấu vân tay, nhưng rất khó để lấy được một dấu vân tay hoàn chỉnh trên quân áo, trừ phi được làm từ chất liệu da, hoặc là trên quần áo có đồ trang trí gì đó làm bằng kim loại hay nhựa.
Hai bên cãi nhau không ngừng, hơn nữa lại tìm mãi vẫn không thấy lối ra, lửa giận càng lúc càng lớn, không biết tại sao họ lại lao vào đánh nhau.
Bên phía cô gái đã học qua võ thuật, còn bên nam lại có sức khỏe, có hai người tiến lên khuyên nhủ, trong lúc hỗn loạn bị người ta đây một cái.
"Lúc ấy em bị đây vào tường, nhưng không bị làm sao, khi trở lại khách sạn mới phát hiện ra bùa ngọc bị nứt, em còn tưởng là không cẩn thận bị va vào thôi." Tô Y Y khá chắc chẳn,"Xét về thời gian cũng không có gì khác lạ cả, liệu bên nhà ma kia có quỷ dời tường hay không?”
**“quỷ dời tường ”**: là hiện tượng bị lạc đường tại những nơi có địa hình đơn giản, dân gian thường cho rằng do có ma quỷ cố tình cản đường khiến con người bị lạc
Nếu không phải do hệ thống sợ quỷ, vừa tới công viên thần bí đã chủ động trốn vào phòng tối, thì Tô Y Y càng tin chắc hơn.
Phó Diệp: “Anh và Y Y không phát hiện ra điểm gì đáng nghị, bọn anh còn tưởng rằng do không cần thận làm rơi bùa bình an, chứ không nghĩ tới chuyện đó.”
Bùa ngọc đeo ở trên cổ, bùa bình an thì để trong túi hoặc là trong túi xách, lúc lấy đồ có thể lá bùa sẽ bị rơi ra ngoài.
"Có thể do Y Y đụng vào tường mới khiến bùa ngọc bị nứt, nhưng anh không bị va vào tường, bùa ngọc vẫn tự nhiên bị nứt ra, tại sao lại không nói với tôi một câu?” Không có chuyện gì xảy ra, Tô Vân Thiều cũng không phải đang trách Phó Diệp, chỉ là cô không hiểu nổi, hai người này gặp chuyện cùng một lúc, sao lại không ai để ý tới chứ?
Phó Diệp im lặng hai giây,"Tôi không có cách liên lạc của chị."
Tô Y Y và Tô Vân Thiều sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, lại thêm lý do con gái ruột và con gái giả bị tráo đổi, bản thân Phó Diệp là thanh mai chúc mã và là hôn phu của cô con gái giả, vì để tránh ti hiềm, từ trước tới nay anh ta đều không xin thông tin liên lạc của Tô Vân Thiều.
"Đừng trách anh ấy." Tô Y Y ôm hết trách nhiệm về phía mình, không để một mình Phó Diệp gánh lay"Luc em đưa bùa ngọc cho anh ấy chỉ nói nó có thể bảo vệ anh ấy mà thôi, quên nói nếu nó bị nứt vỡ tức là đang chắn tai hoạ cho mình.”
Lúc ay Phó Diệp đã khiếp sợ khi Tô Vân Thiều không quên phần của anh ta, mà Tô Y Y chỉ chú tâm nói đến việc Tô Vân Thiều yêu ai yêu cả đường đi, Phó Diệp nghe Tô Y Y ngày nào cũng nhắc về chị gái, ghen đến mức cả người như bị ngâm trong thùng dam, làm gì còn để ý đến chuyện khác được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận