Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 616:

Chương 616:Chương 616:
Chương 616:
Hoá ra hắn không phải là một yêu quái bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ, chỉ là cha mẹ hắn đều lần lượt gặp chuyện, cha thì bị tu sĩ đuổi giết nên không dám mang hắn theo, mẹ thì vì báo thù cho người thân mà biến từ một đại yêu quái thành một hồn phách lang thang phải sống nhờ vào cơ thể con người.
Tự đó về sau, Ngân Dực thường xuyên sẽ tìm cớ tới thăm bà lão.
Có đôi khi đang tu luyện mà gặp phải chuyện gì không hiểu hắn sẽ nhờ bà lão giải đáp hộ, có đôi khi là giúp Vụ Diệu đưa thuốc tới, hắn cũng thường xuyên đem đồ ăn tới cho bà lão.
Bà lão không hề từ chối, khi trót dính bầu cũng tìm cách phá bỏ, tại thôn Vân này bà ấy không có người thân, hiện giờ còn mù mắt, gãy chân, đến bản thân mình bà còn không tự lo nổi.
Bà lão không chủ động nhận hắn, Ngân Dực cũng giả vờ như không biết, nhưng trước khi kết hôn với Vu Diệu, hắn vẫn ke cho cô ấy nghe bà lão có thể chính là mẹ ruột của hắn.
Bởi vậy, bà lão đã được ăn kẹo mừng, bánh cưới của con trai và con dâu, được thấy Vu Diệu mang thai, được chạm vào bụng của Vu Diệu, thậm chí, Vu Diệu và Ngân Dực còn lén mang hai quả trứng rắn tới cho bà xem. Bà lão không he hay biết, Vu Diệu và Ngân Dực vẫn luôn âm thầm gọi bà là mẹ.
Vu Diệu thường nói: "Làm mẹ rồi em mới biết được, không có người mẹ nào bằng lòng xa cách máu mủ mình cả, nhất định là mẹ chồng có nỗi khổ trong lòng không thể nói ra, chúng ta phải cố gắng quan tâm đến bà ấy nhiều hơn một chút."
Vu Diệu luôn ngọt ngào gọi Ngân Sương một tiếng bà bà ( có nghĩa là mẹ chồng ), thi thoảng còn khiến Ngân Dực ghen tuông, bởi vì hắn vĩnh viễn không thể đàng hoàng gọi bà ấy một tiếng mẹ.
Lúc ấy, Vu Diệu thường cười nói: "Vậy thì để em gọi nhiều thêm vài tiếng, gọi thay cả phần của anh luôn!"
"Không cần!" Ngân Dực không muốn gọi mẹ chồng, hắn chỉ muốn gọi một tiếng mẹ mà thôi.
Cuối cùng, có một ngày, Ngân Dực dùng phép thuật khiến Ngân Sương ngủ thiếp đi, hắn ghé đầu nằm lên đùi Ngân Sương, nhìn Ngân Sương mà đau lòng gọi mẹ: "Mẹ, mẹ ơi, con tên là Ngân Dực, đây là cái tên mà cha đã đặt cho con, mẹ thấy thế nào? Nghe rất hay phải không mẹ?”
Quả nhiên, Ngân Dực và Vu Diệu đều đã biết thân phận thật sự của mẹ chồng.
Tô Ngọc Thiều đang muốn dừng tay thì lại nhìn thấy một đoạn ký ức khác được yêu nguyên chuyễn tới.
Nó chính là hình ảnh Ngân Dực và Vu Diệu đang trên đường chạy trốn khỏi thôn Vân. Một nhà bốn người tình cờ đi qua trước cửa của một khách sạn, Ngân Dực nhìn thấy một thiếu niên mặc âu phục xuất hiện từ trên chiếc xe Maybach. Đôi bàn chân rõ ràng có thể tự đi lại, nhưng lại phải ngồi trên xe lăn.
Đặc biệt hơn ở chỗ, đây chỉ là một trong những điểm kỳ lạ, còn một điều khiến Ngân Dực còn cảm thấy kỳ lạ chính là thiếu niên kia trông có vẻ còn rất trẻ, chắc chỉ khoảng hơn mười tuổi, nhưng cả người lại toát ra dáng vẻ điềm tĩnh y như một người ở độ tuổi bốn mươi, năm mươi.
Hơn nữa lại còn mắc căn bệnh nan y, dường như khiến người ta cảm thấy khuôn mặt trắng bệch kia sẽ hấp hối bất cứ lúc nào.
Lời nhắc nhở của cha lập tức thoáng lướt qua tâm trí anh, Ngân Dực vội vàng bỏ đi.
Trước khi rời đi, anh ta nhìn thấy thiếu niên kia liếc mắt nhìn về phía mình. Ánh mắt kia khiến anh ta dựng tóc gáy, theo bản năng lập tức muốn chạy trốn, chạy càng xa càng tốt.
Giây phút ấy, anh ta mới hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói của cha mình hơn bao giờ hết.
Ngân Dực dẫn theo vợ chạy thật xa, cuối cùng lại không nhịn được mà quay đầu nhìn lại. Cậu thiếu niên kia đã không còn nhìn theo anh ta nữa, nhưng không biết từ bao giờ, bên cạnh cậu ta lại có thêm một người đàn ông đang khom lưng cúi đầu nịnh nọt.
Ngân Dực không biết người đó rốt cuộc là ai, nhưng Tô Vân Thiều chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đó chính là vị Cố tổng trẻ tuổi mà cô đã từng có duyên gặp mặt một lần ở sân bay.
Cho nên dáng vẻ của vị Cố tổng kia chính là dáng vẻ có thể chết bát cứ lúc nào từ mười bảy mười tám năm về trước nhưng đến giờ vẫn chưa chết?
Ngân Dực để lại yêu nguyên cho vợ con. Bởi vì Vu Diệu chỉ là một người bình thường nên không thể nào nhìn thấy, vậy nên lời cảnh báo này chính là để lại cho con trai. Giống hệt như năm đó cha anh ta đã để lại lời cảnh báo cho anh ta vậy —— phải đề phòng tên ma bệnh!
Sau khi xem xong, Tô Vân Thiều liền hỏi Vân Tiêu: "Vân Tiêu, cậu có nhìn thấy gì từ trong yêu nguyên không?”
Vân Tiêu lắc đầu: "Không có, tôi chỉ bảo quản nó."
Vân Đình biết Tô Vân Thiều lại nhìn thấy hình ảnh bên trong ký ức của cha, vậy nên vội hỏi lại: "Chị nhìn thấy cái gì?"
"Tôi nhìn thấy cha mẹ ruột của hai cậu sớm đã biết bà ấy là bà nội của hai cậu, hơn nữa cũng nhìn thấy cha cậu nhắc nhở mấy người phải tránh xa tên ma ốm." Tô Vân Thiều đem tất cả sự thật truyền đạt lại: "Tôi cũng đã từng gặp tên ma ốm ngồi trên xe lăn kia, thực lực của ông ta vô cùng lớn mạnh, cũng vô cùng nguy hiểm."
Nghe vậy, Diêm Vương chớp chớp mắt, vừa lớn mạnh vừa nguy hiểm sao?
Vân Tiêu lẫn Vân Đình đều không rõ vì sao ma ốm lại đáng sợ như vậy, nhưng bọn họ lại biết Tô Vân Thiều chắc chắn sẽ không hại bọn họ. Vì vậy hai anh em liền gật đầu tỏ vẻ bản thân đã nhớ kỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận