Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 615:

Chương 615:Chương 615:
Chương 615:
Nữ quỷ: "Chúng tôi lấy nhà của Vân Gia Thụ và Vân Lệ Lệ làm tâm, tìm kiếm trong cả các vết nứt trên tường, đến cả nhà xí cũng không tha, nhưng vẫn không tìm thấy."
Nam quỷ đeo kính: “Tôi còn nghi ngờ, liệu có phải họ đã dùng hết may thứ đó rồi hay không nữa."
Nam quỷ đầu đỉnh: "Hoặc là họ giấu ở một nơi mà người ngoài vĩnh viễn không thể tìm thấy được."
Tô Vân Thiều cắn hai miếng khoai nướng, cảm thấy hơi khô, cô lại ăn một quả dại, nhanh chóng sắp xếp lại các thông tin ở trong đầu. "Tôi nhớ trong thôn Van có may cây hòe đây?"
Cây hòe lớn tuổi nhất đã bị chặt bán, nhưng những cây khác vẫn còn.
Bốn con quỷ:lHI
"Chúng tôi lập tức tới đó!"
Sau khi tìm kiếm lại, bốn con quỷ tức đến nỗi xù gai như con cá nóc.
"Vân Gia Thụ đúng là tên cáo già, thế mà ông ta giấu đồ dưới gốc hèo đông người qua lại! Khi tìm đồ vật người ta nhất định sẽ tìm ở những nơi kín đáo, đâu ngờ ông ta lại giấu chúng ở nơi dễ thấy như vậy chứ!”
Đừng nói bốn con quỷ không thể nghĩ ra được, ngay cả khi Tô Van Thiều điều khiển người khác đi điều tra tình hình khắp thôn cũng không he phát hiện ra được.
Tìm được đồ thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn, đêm nay nhân lúc đêm tối bọn họ sẽ lén huỷ chúng đi là được.
Sau đó sẽ bắt hết tất cả những người trong thôn Vân, chờ tới khi tất cả bọn chúng đều xuống mười tám tầng địa ngục chịu cực hình, trên đời này sẽ không còn nhiều người biết được cách thức độc ác như mượn vận may và đổi mệnh nữa.
Đúng rồi, còn phải tìm ra cái tên cặn bã của Huyền môn kia nữa... Giải quyết gã luôn!
Trước đó còn có hai tên lừa đảo nhà họ Thời và Diêu tổng mà cô chưa kịp xử lý, giờ lại lòi ra thêm một tên nữa, Huyền môn còn chưa hoàn toàn sụp đổ, sao lại có lắm tên cặn bã như vậy chứ?
Tô thên sư đau lòng đỡ trán,ân Tiêu, đem yêu nguyên của cha cậu ra cho tôi mượn dùng một chút."
Vân Tiêu loay hoay một chút rồi nhả yêu nguyên ra.
Tô Vân Thiều nhận lấy yêu nguyên, đồng thời lại lấy miếng vay của Ngân Sương ra và đặt bên cạnh, quả nhiên cô nhận được một phần ký ức nữa.
Vảy của Ngân Sương giống như một cái chốt cửa, mở ra một phần ký ức về người mẹ ruột của Ngân Dực. Khi ấy, Ngân Dực vẫn là một chú rắn nhỏ màu bạc, cậu ta vô cùng ngưỡng mộ những con vật khác có mẹ bên cạnh, đặc biệt là những con vật nhỏ được mẹ liếm lông cho.
Ngân Dực thi thoảng sẽ tự hỏi: "Vì sao người khác đều có cha có mẹ, còn mình thì không có?"
Cậu ta luôn mơ tới một ngày mình có thể tìm được cha mẹ, cả nhà ba người sẽ được sống những ngày tháng hạnh phúc, cậu sẽ không còn là một con rắn bạc nhỏ lang thang khắp nơi nữa.
Lớn hơn một chút, cậu ấy cho rằng mình đã bị cha mẹ bỏ rơi, cho nên cũng không mong chờ được gặp lại cha mẹ nữa.
Mãi cho tới sau này, cậu ta gặp được một yêu quái tốt bụng.
Yêu quái kia cũng là rắn yêu, vẻ ngoài cực kỳ khôi ngô đến mê hoặc, chỉ tiếc là người này bị chột một bên mắt, hai chân bị đánh gãy, chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Xuất phát từ gốc gác, Ngân Dực hỏi hắn: "Là ai làm anh bị thương?”
"Một tu sĩ, người nọ quá mạnh, tôi không đánh lại ông ta." Rắn yêu nói, "Sau này, nếu cậu ra ngoài mà gặp được một tên tu sĩ nào có vẻ ngoài ốm yếu, nhất là cái loại đi một bước ho ba lần, nhìn như sắp chết đến nơi, nhất định phải thật cảnh giác."
Lúc ấy, Ngân Dực vẫn chỉ là một con rắn bạc nhỏ mới bắt đầu tu luyện, cậu ta chỉ biết lắc đầu,"Đến tên tôi còn chẳng có, sớm muộn gì tôi cũng tu luyện tới mức bình cảnh, sẽ không gặp được loại tu sĩ như vậy đâu.”
Rắn yêu: "Sao cậu lại không có tên được chứ? Cậu... Để tôi đặt tên cho cậu vậy."
Ngân Dực vui vẻ nói: "Được, được đấy!"
Rắn yêu liền nói: "Cả thân cậu có màu bạch, vậy cứ lấy họ Ngân đi, hy vọng trong tương lai cậu có thể mọc ra đôi cánh, từ rắn biến thành giao ( một con vật trong truyền thuyết, có dáng vẻ giống rồng ), từ giao có thể thành rồng, cho nên sau này cậu sẽ tên là Ngân Dực.”
Ngân Dực được rắn yêu đặt tên và yêu thương, cậu ấy đã sống bên cạnh rắn yêu nọ cho tới ngày cuối cùng của hắn.
Rắn yêu rất biết ơn cậu ta, trước khi chết đã để lại yêu nguyên cho cậu, trong đó chẳng có bắt kỳ một chút oán khí hay thù hận nào, Ngân Dực được hap thu toàn bộ, nên tu vi của cậu ta cũng tăng nhanh chóng.
Mãi cho đến sau này, Ngân Dực mới biết được, chẳng có yêu quái nào lại đối xử tốt bụng và tận tâm với một người xa lạ như thế, chỉ có một lý do duy nhất mà thôi, cậu ay chính là con trai của rắn yêu đó.
Cũng chính bản thân Ngân Dực khi biết được mình sắp chết đã để lại yêu nguyên cho vợ và con mình, giống như cách năm đó cha hắn đã làm.
Sau khi có được yêu nguyên, tu vi của Ngân Dực tiến bộ vượt bậc, hắn tìm cơ hội thay đổi hình dạng để đi vào thôn Vân, lại được Vu Diệu cứu về nhà khi bị thương, hắn đã đóng giả làm vòng tay cho Vu Diệu đeo lên, lén đưa thuốc tới cho bà lão.
Lần đầu tiên nhìn thấy bà lão, Ngân Dực không nhận ra bà.
Cho đến sau này, bà lão đã truyền dạy cho hắn biện pháp tu luyện của rắn yêu và rất nhiều kinh nghiệm quý giá một cách vô điều kiện, nghe được câu chuyện của Bạch Sương, nguyên nhân lời nguyễn tại thôn Vân, còn cả chuyện có một con rắn bạc lớn xuất hiện tại thôn Vân một lần duy nhất rồi biến mắt, hắn mới hiểu được một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận