Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1007:

Chương 1007:Chương 1007:
Chương 1007:
Khúc Vu Hoa đi qua hỏi vài câu, bác gái nhiệt tình nói cho họ biết đường đến khu mỏ như thế nào.
Đường ở đây chưa đỗ bê tông, giống như là công trình làm một nửa bỏ dở một nửa, có nhiều chỗ là dùng đá nhỏ rải lên, đường đi khá chênh vênh.
Ba người như giam trên đất bằng mà đi tới.
Cách mỏ còn có một đoạn đường, Tuệ Tâm nhờ Khúc Vu Hoa và Phương Hữu Đức hỗ trợ nhìn xung quanh, tự mình gọi điện thoại cho Tô Vân Thiều.
"Tô đạo hữu, tôi cùng Khúc đạo hữu và Phương đạo hữu đang ở chung một chỗ, đã ở lại nhà của trưởng thôn của thôn Trường Thọ, trước mắt vẫn chưa điều tra được tin tức gì về tung tích của Cố Phóng giả, cô đã chuẩn bị tới đây chưa?”
Tô Vân Thiều: "Tôi đã tới rồi."
Tuệ Tâm kinh ngạc, cũng không có hỏi Tô Vân Thiều làm sao tránh được tai mắt của người trong thôn mà một mình di tới đảo.
"Cô muốn an nup trong bóng tối để điều tra à?"
Trong thời gian ba người Tuệ Tâm đến nhà trưởng thôn để ổn định chỗ ở, Kim Trường Không và Bách Hiểu Thử đã dạo một vòng trên bầu trời của đảo Trường Thọ, Bách Hiểu Thử đã chụp lại được kha khá ảnh. Luc nay T6 Van Thieu dang trao đổi với bọn họ: "Mọi người đi từ phía nam tới đảo Trường Thọ, chắc hẳn đã thấy bến tàu ở phía nam nhỏ như thế nào, có thể nói nơi đó vốn không thể xây bến tàu, nhưng người ở đảo Trường Thọ vẫn xây."
Dường như Tuệ Tâm nhận ra điều gì đó: "Cô đã phát hiện ra chỗ thích hợp hơn để xây bến tàu rồi sao?"
"Đúng vậy." Hơn nữa, Tô Vân Thiều nói tiếp: "Phía đông của đảo Trường Thọ có một bãi biển rất lớn và bằng phẳng, rộng rãi, nước biển trong vắt, bờ cát trắng mịn, là một vùng gần biển không bị 6 nhiễm, vị trí đó rất thích hợp để xây dựng bến tàu ngay bên cạnh bãi biển."
Những năm gần đây, có rất nhiều người đi ra nước ngoài để du lịch ở những nơi có bờ biển không bị ô nhiễm và có phong cảnh đẹp.
Nếu như đảo Trường Thọ khai thác tài nguyên về phương diện này, nhất định có thể kéo theo ngành du lịch và phát triển kinh tế trên đảo, nhưng mà thôn dân giống như cố ý bỏ qua địa điểm thích hợp để xây bến tàu kia.
"Không biết ở phía tây của đảo đã xảy ra chuyện gì mà có nhiều nhà cửa nhưng không có người ở, xem mức độ hư tổn của nhà cửa thì khoảng chừng đã hơn trăm năm, phần lớn thôn dân đều sống ở phía nam và sống rất rải rác." "Người đàn ông dẫn mọi người đến nhà trưởng thôn, sau khi từ nhà trưởng thôn đi ra cũng không về thẳng nhà mà đi đến vài căn nhà khác ngồi nói vài câu rồi lại đi ra."
Điều này cũng thật kì lạ.
Tuệ Tâm: "Người kia tên là Lương Chi, thôn này còn gọi là Cố gia thôn, Lương Chí nói trong nhà có việc nên mới vội vàng trở về."
Bọn họ mạo hiểm đến thôn Trường Thọ là để tìm kiếm tung tích của Cố Phóng giả, chỉ vì không muốn cho dân bản xứ bài xích họ, cố ý cản trở hành động của họ nên mới lấy thân phận du khách tới đây.
Không nghĩ tới bọn họ giống như đã ởi lạc vào một thôn xóm kì quái.
Khúc Vu Hoa: "Van Thiều, cháu gái của trưởng thôn nói thôn bọn họ không cho kết hôn với người ngoài. "
Không kết hôn với người ngoài có nghĩa là bọn họ cần các thôn dân trong thôn tự tiêu hóa nội bộ, nếu là quan hệ họ hàng gần thì sau vài đời sẽ dễ phát sinh rủi ro của việc kết hôn cận huyết, nhưng mà trước mắt thì chưa phát hiện ra cái gì từ trên người Ái Nhi.
Bốn người hàn huyên vài câu, từng người dựa theo kế hoạch trước đó mà đi.
Tô Vân Thiều và nhóm yêu quái quỷ sai của cô tiếp tục quan sát, ba người Tuệ Tâm thì đi đến giếng mỏ kia. Trước khi đến, bọn họ đã chuẩn bị chu đáo, mang theo rất nhiều dụng cụ dã ngoại sinh tồn, đèn pin cũng là thứ thiết yếu.
Ba người cầm đèn pin đi vào trong mỏ, chỗ gần với bên ngoài còn sáng sủa một chút, nhưng càng đi sâu vào trong thì càng tối, cũng càng am ướt, còn có thể nghe được tiếng nước chảy tí tách.
Có nước từ tảng đá phía trên nhỏ xuống hồ nước.
Cấu tạo của giếng mỏ cũng không phức tạp, lối vào chỉ có kích thước của một cánh cửa, bên trong lại rộng đến bất ngờ, vách đá tương đối lộn xộn, bậc thang trên mặt đất được xây bằng đá để cho các thôn dân có thể đi lấy nước trong hồ.
Phương Hữu Đức phái quỷ sai lặn vào trong hồ nước để kiểm tra, phát hiện hồ nước cũng không sâu, chỉ có hơn nửa mét, phía dưới không có thứ gì.
Ba người đi đến cuối mỏ cũng không phát hiện cái gì khác thường nên đã đi theo đường cũ trở về.
Khúc Vu Hoa lầm bam một câu: "Nơi này nếu đem ra khai thác du lịch thì có cái gì để hấp dẫn người ta đến đây chứ?", bỏ qua chỉ tiết vị nước trong veo mà bác gái nói.
Tuệ Tâm và Phương Hữu Đức chia làm hai hướng đi dạo gần nhà trưởng thôn, Khúc Vu Hoa lần theo hướng Ái Nhi rời đi lúc trước, thấy cô ấy đang vất vả giặt mấy bộ ga giường.
"Ái Nhi!" Khúc Vu Hoa vui vẻ chạy tới, lại thấy Ái Nhi có chút đau đầu.
"Làm sao vậy? Không thoải mái à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận