Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 969:

Chương 969:Chương 969:
Chuong 969:
Tay của anh ta bắt đầu run run, anh ta không tin dùng máy thứ linh tinh kia vẽ bùa thì thật sự có thể hại người, nhưng máy thứ thế này đúng là có thể doạ người ta thật.
"Cái này dùng để làm gì?"
Trực giác mách bảo anh ta rằng may cô cậu bé này sẽ mang đến cho anh ta một điều bất ngờ và đáng sợ rất lớn.
Tô Vân Thiều đặt con búp bê và lá bùa màu vàng trở lại bàn cà phê, bánh dẻo hình mèo Anh chân ngắn vốn đang nằm trên đùi cô lập tức nhảy dựng lên, nó nhảy lên bàn trà, nó dùng miệng cắp búp bê và lá bùa vàng lên liên tục nhét chúng vào tay Tô Vân Thieu. Thấy vậy, người đàn ông còn gì không hiểu nữa đâu?
"Vốn tôi còn tưởng là do Coca không thích con búp bê này, cho nên mới thường xuyên nhân lúc tôi không chú y mà ném búp bê vào thùng rác, tôi phải nhặt về may lan, Coca còn rất thông minh đã đem búp bê giấu xuống tận đáy thùng rác, nếu lúc đi vứt rác tôi không nhìn lướt qua chắc thực sự đã vứt nó đi rồi."
Chỉ vài câu ngắn gọn, mọi người đã có thể nghĩ đến cảnh một người một mèo cùng đấu trí đấu dũng vứt búp bê, quả thật rất sinh động và thú vị.
Tiền đề là: Bản thân mèo con không có thói xấu thích vứt búp bê. "Coca, là tao trách oan mày rồi, tao còn tưởng rằng vì mày đang tới kỳ động dục, nên mới càng nghịch ngợm." Người đàn ông vẻ mặt day hối lỗi mà nhìn mèo con nhà mình.
Con mèo Anh chân ngắn này thoạt nhìn rất thông minh, còn biết bảo vệ chủ nhân, nhưng nó không thể nghe hiểu những gì con người đang nói, bởi vậy đối mặt với vẻ mặt hối lỗi của chủ, nó chỉ biết nghiêng nghiêng đầu.
Tô Vân Thiều sờ đầu mèo Anh chân ngắn, nhìn về phía người đàn ông: "Anh có cần chụp ảnh những thứ này lại không?”
Sau lời nhắc nhở của cô, người đàn ông lập tức phản ứng lại, chụp ảnh lại tất cả làm bằng chứng: "Cô muốn đem những thứ này đi tiêu huỷ sao?”
"Đương nhiên, nếu không tiêu hủy những thứ này di sợ là Coca không thể yên tâm dưỡng thương được." Tô Vân Thiều thay đổi vị trí của con mèo Anh chân ngắn, cằm lá bùa màu vàng kia lên, vung tay một cái, lá bùa màu vàng trực tiếp bốc cháy ngay trước mắt mèo con.
"Ôi!" Người đàn ông sợ hãi ngã ngửa ra sau.
"Meo!" Con mèo Anh chân ngắn cũng sợ hãi ngã ngửa ra sau.
Nhóm bốn người Tô Vân Thiều: "..." Người xưa nói chủ ra sao thì vật nuôi sẽ giống như vậy, một người một mèo này ở chung với nhau đã lâu, thực sự quá giống nhau rồi.
Tô Vân Thiều dí lá bùa màu vàng đến gần mảnh giấy có ghi sinh thần bát tự của người đàn ông, mảnh giấy kia cũng nhanh chóng bắt lửa, người đàn ông nọ nhìn thấy ngọn lửa thiêu sạch cả hai mảnh giấy, chỉ để lại một nhúm tro đen xám.
Càng thần kỳ hơn là, cả hai mảnh giấy đều bị cháy hết sạch sẽ, mà không để lại bất kỳ vết cháy nào trên bàn cà phê bằng gỗ.
Ánh mắt người đàn ông nhìn Tô Vân Thieu tràn ngập kính sợ: "Đại SU
Rồi anh ta lại nhìn con mèo Anh chân ngắn nhà mình bằng tất cả sự khiếp sợ và cảm kích,"Coca, tao thật sự trăm triệu lần không ngờ tới mày lại có được năng lực dùng mũi tìm ra đại sư đấy!"
Về lời này, Tô Vân Thiều cần phải sửa lại giúp anh một chút cho đúng: "Han là đôi mắt."
Người đàn ông:2
Tô Vân Thieu cũng không có ý giải thích thêm, cô chuyển đề tài: "Nếu còn để con búp bê đó ở bên cạnh anh lâu hơn, cơ thể của anh sẽ dần dần suy yếu, bằng phương pháp khám chữa bệnh hiện tại không thể tìm ra được nguyên nhân cái chết của anh đâu!"
Họ đều là người trưởng thành rồi, nên cũng không cần phải nói nhiều lời làm gì nữa.
Có thể dễ dàng đoán được ai muốn để anh suy yếu, lại còn muốn được thừa kế tài sản của anh ta sau khi anh ta chết đi nữa.
Gương mặt của người đàn ông nhất thời trở nên vặn vẹo, nhưng rất mau đã khôi phục lại như bình thường, nhưng sóng gió nổi lên trong lòng anh ta thì có lẽ khó có thể bình tĩnh lại trong một thời gian ngắn được.
"Irong nhà tôi có một ít việc nhỏ, để cho mọi người chê cười rồi."
Đã nghiêm trọng đến mức muốn cả mạng người rồi, việc này kỳ thật nói nhỏ cũng không hề nhỏ, nhưng mà việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài được.
Tô Vân Thiều lấy từ trong túi ra một lá bùa bình an, đưa bùa ra trước mặt con mèo Anh chân ngắn rồi lắc lắc.
Mắt mèo nhỏ sáng lên, nó há mồm cẩn thận ngoạm lấy lá bùa bình an, nhưng không cắn tay Tô Vân Thiều, rồi mèo nhỏ xoay người nhảy xuống sô pha, chui qua bàn trà, rồi lại nhảy lên sô pha, nhét bùa bình an vào trong tay người đàn ông.
Nhìn thấy cảnh này, cả Tô Y Y, Bách Tinh Thần, Trần Tinh Nguyên đều sợ ngây người.
Nếu không phải Tô Vân Thiều nói cho ba người bọn họ biết bùa bình an có thể bảo vệ mình, họ cũng không biết đó là thứ tốt.
Con mèo nhỏ này còn biết nhiều hơn cả họ. Người đàn ông nhìn lá bùa bình an được xếp thành hình tam giác, do dự mà nhìn về phía Tô Vân Thiều: "Đại sư?"
"Cho anh đấy." Tô Vân Thiều vẫy vẫy tay về phía con mèo Anh chân ngắn, nó lập tức quay lại đường cũ, ngã vào lòng cô và để cô chạm vào mình, không thèm nhìn sang con búp bê đã bị tháo dỡ.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận