Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 783:

Chương 783:Chương 783:
Chuong 783:
Đám đông đang xem phát sóng trực tiếp: "..."
Nhất thời họ không thể xác định được rốt cuộc là Tô Vân Thiều đang đói nên muốn đi ăn lau cho no bụng, hay thật sự đã tính ra được chuyện gì nên mới đến đó nghe ngóng tin tức.
Tô Vân Thiều bước vào quán lẫu với vẻ mặt bình tĩnh như ngày thường, một anh đẹp trai cao hơn một mét chín đã ỷ vào cặp chân dài của mình mà nhanh chóng lao tới phục vụ cô trước những người khác.
"Chị gái đi một mình hả?"
"ừ " "Vậy chị chọn nước lầu trước đi, lầu nắm và lau uyên ương trong quán chúng tôi khá được ưa chuộng đấy, lau uyên ương có độ cay vừa phải, nhưng nếu chị gái không ăn được cay thì tôi đề nghị chị chọn lầu nắm."
"Vậy thì lấy lầu nắm đi."
Anh phục vụ chỉ vào mã QR bên cạnh bàn: "Quét mã gọi món."
Tô Vân Thiều vừa mới giao nộp điện thoại: "...'
Đám đông xem phát sóng trực tiếp: "..."
Thành thật mà nói, họ cũng không ngờ thí sinh vừa đến địa điểm trận chung kết chưa tới mười phút đã chạy đi ăn lẫu rồi.
"Xin lỗi, tôi không mang theo điện thoại." Tô Van Thiều mặt không biến sắc nói: "Anh có thể mang thực đơn giấy cho tôi được không? Hoặc là lên thẳng vài món nổi tiếng nhất trong quán cũng được."
Anh phục vụ thoáng sững sờ, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại từ trong tạp de ra, cúi đầu quét mã rồi đưa cho cô: "Tôi cho chị mượn điện thoại."
Tô Vân Thiều ấn vào mục món bán chạy, gọi đại vài món, có đủ rau lẫn thịt, tiện thể gọi thêm một ly nước uống.
"Tạm thời tôi gọi bằng này, cảm ơn."
"Không có gì." Anh phục vụ cất điện thoại: "Nếu chị gái cần thêm gì thì có thể gọi tôi." Tô Van Thiều gật đầu, lặng lẽ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, cô không đến quây chọn gia vị, cũng không đi lấy trái cây, cứ như thể chỉ tiện đường dừng chân một lát mà thôi, khác hoàn toàn với những người đang bận ăn lau hoặc lướt điện thoại tán gẫu ở bàn khác.
Một lúc sau, anh phục vụ vừa mới rời đi đã trở lại với hai đĩa trái cây cắt sẵn và một phần nước chấm lau được pha sẵn.
"Tôi pha theo khẩu vị của đại đa số những người không ăn cay, nếu chị gái không thích thì có thể tự đi pha lại."
Tô Vân Thiều: "Cảm ơn."
Công việc kinh doanh của quán lầu không tệ, tốc độ lên món rất nhanh, nồi lau được dọn lên trước, nhưng nó còn chưa sôi thì những món như bao tử heo, thịt cừu và cải thảo đã được mang lên.
Tô Vân Thiều không ăn miếng nào, cô chỉ ngồi ở đó, nhìn chằm chằm vào phong cảnh bên ngoài.
Ban giám khảo không biết rốt cuộc cô đang làm gì, nếu bảo cô đi ăn lâu do đói bụng thì cô lại chẳng ăn miếng nào, nhưng nếu cô không đói thì sao lại bước vào quán lâu?
Anh phục vụ đẹp trai kia lại bước tới, lần này anh ta không đứng bên cạnh bàn nữa, mà ngồi xuống đối diện Tô Vân Thieu.
"Chị gái gọi nhiều món như vậy mà không ăn chút nào hết sao? Bây giờ đang có phong trào ủng hộ hành động ăn sạch dĩa nên lãng phí đồ ăn là không tốt đâu."
Tô Vân Thiều quay lại nhìn anh ta, mặt vô cảm nói: "Tôi không mang theo tiền."
Nụ cười của anh ta trở nên cứng đờ, cứ tưởng tâm trạng của cô không tốt, lên cơn trầm cảm, nhưng hóa ra cô chỉ đang sầu não vì không muốn ăn quyt sao?
Ban giám khảo đang xem phát sóng trực tiếp cũng đứng hình.
Ban tổ chức quả thật đã tịch thu điện thoại của thí sinh để ngăn chặn việc gian lận cũng như phát tín hiệu cầu cứu ra ngoài, nhưng tại sao Tô Vân Thiều lại khờ đến mức không mang theo chút tiền mặt bên người vậy hả? Ít nhất cũng phải mang theo thẻ ngân hàng chứ!
Trên người Cao Nhiên có rất nhiều bùa cực phẩm do Tô Vân Thiều vẽ, anh ấy thực sự không đành lòng nhìn thấy một đại sư Huyền môn bị đuổi khỏi quán lau do ăn quyt.
"Chưởng môn Hằng Bình, có thể gọi một đệ tử qua đó trả tiền cho cô ấy không? Tôi sẽ trả giúp cô ấy."
Hằng Bình: "... Được."
Ông ta vội vàng gọi điện thông báo cho đệ tử ở núi Bạch MI.
Lúc này, anh phục vụ đẹp trai kia lại lên tiếng: "Chị gái, chị cố tình không mang theo điện thoại và tiền để đến đây ăn quyt sao? Vậy chị để hai chiếc vòng trên tay ở lại đây làm tin đi, đợi khi nào có tiền trả rồi thì quay lại chuộc hai chiếc vòng tay về."
Tô Vân Thiều giơ cổ tay trái lên, ống tay áo lập tức trượt xuống, để lộ một chiếc vòng tay vàng và một chiếc vòng tay bạc có hình con rắn: "Ý anh là cái này hả?"
"Đâu phải tôi muốn lấy chúng chứ?” Anh ta vừa cười vừa xiên hai miếng dưa lưới bỏ vào miệng, nhét đầy hai má: "Là do chị không có tiền trả nên tôi mới tốt bụng nghĩ kế cho chị thôi, không phải sao? Nhưng nếu chị không mang tiền đến chuộc lại thì tôi cũng có thể thanh toán giúp chị, và chiếc vòng tay đương nhiên thuộc về tôi rồi."
Tô Vân Thiều nghiêng đầu: "Tức là anh muốn mua hai con yêu quái với giá chưa tới hai trăm tệ sao?"
"Bộp", miếng dưa lưới trên nĩa của anh ta rớt xuống.
Ban giám khảo: 222
Cô cứ thế nói với người bình thường về yêu quái như vậy sao? Đợi đã, hình như người phục vụ này...
Anh ta thu lại ý cười trên mặt: "Cô biết đó là yêu quái hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận