Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 902:

Chương 902:Chương 902:
Chuong 902:
Tô Van Thiều lại suy nghĩ sâu xa hơn.
Nếu Tuệ Tâm không đi theo con đường mà Phan Tây Tây và Phan Bối Bối đã đi để tìm ra được thôn Cổ, vậy có phải ở kiếp trước, tại thôn Cổ có rất nhiều loại cổ trùng có tác dụng còn kỳ quái hơn không? Cũng không biết còn có bao nhiêu người bị hại nữa.
Một tiếng sau, Phương Thiên Tứ chạy tới thẳm mỹ viện, nhìn thấy Tập Tú Lệ hai mắt đổ bừng vẫn còn cố gắng đứng ở quày lễ tân, anh ta quan tâm hỏi: "Có mệt không?"
"Không mệt." Tập Tú Lệ vuốt ve bụng mình một chút,"Cục cưng còn nhỏ, không thể làm phiền em được."
"Vậy là tốt rồi, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút, xem xem đứa nhỏ có khoẻ mạnh không, sức khoẻ của em thế nào, có thể sinh được đứa nhỏ này không." Nói xong, Phương Thiên Tứ muốn lập tức kéo tay Tập Tú Lệ đi ra ngoài.
"Ấy, từ từ đã." Tập Tú Lệ giữ chặt tay Phương Thiên Tứ, mỉm cười thần bí,"Anh đi cùng em, em có món quà chuẩn bị cho anh."
"Món quà gì?"
"Anh cứ di cùng em đi!"
Dưới sự làm nũng của Tập Tú Lệ, Phương Thiên Tứ bị lôi kéo tới trước cửa phòng nơi nhóm Tô Van Thiều đang ngồi chờ sẵn.
Tới cửa, Tập Tú Lệ lấy ra từ trong túi một chiếc khăn lụa, cô ta cười nói: "Thiên Tứ, nhắm mắt lại, chờ em nói có thể mở mắt thì anh hãy mở mắt ra, nếu không món quà em tốn công tốn sức chuẩn bị cho anh sẽ không còn cảm giác kinh ngạc và vui mừng nữa.”
Phương Thiên Tứ thực sự có cảm giác mong chờ với món quà bí an này, vì vậy anh ta nhắm mắt lại, để mặc Tập Tú Lệ bày trò.
"Được, nếu món quà này không đủ kinh ngạc, anh sẽ phạt em."
"Yên tâm đi, món quà em tặng anh, bảo đảm sẽ khiến anh nhớ kỹ cả đời cũng không quên được." Tập Tú Lệ tươi cười mà buộc dải lụa che mắt Phương Thiên Tứ lại, sau khi kéo tay Phương Thiên Tứ bước vào phòng, cô ta thu lại nụ cười, trở tay đóng cửa.
"Thiên Tứ, anh có thể mở mắt ra rồi."
Phương Thiên Tứ kéo dải lụa ra, đang nghĩ tới cho dù là nhìn thấy thứ gì thì cũng phải ne mặt mẹ của đứa nhỏ một chút, nào ngờ lại thấy được hai người phụ nữ xa lạ và Mã Cảnh Huy vốn nên ngồi trong phòng điều khiển.
Anh ta lập tức y thức được đây là một cái bẫy, vội xoay người muốn bỏ chạy, nhưng lúc này đã muộn rồi.
Tập Tú Lệ đứng ngay cạnh bên anh ta, cố ý chờ đến lúc Phương Thiên Tứ xoay người lại thì dán lá bùa vẫn luôn cầm chặt trong tay lên người anh ta, anh ta lập tức bát động.
Bởi vì Phương Thiên Tứ xoay người nhanh, chạy trốn nhanh, một chân đã nhắc lên, lại bị dán bùa lên thành ra tạo thành tư thế gà vàng chuẩn bị chạy.
Mẹ Tô: "Trời ạ, thật sự bất động rồi!"
Mã Cảnh Huy: "Đại nhân, bùa chú của cô quá trâu bò!"
Tập Tú Lệ: "Bùa định thân hàng thật giá thật nha, hiệu quả có thể sánh ngang được với chiêu điểm huyệt trong tiêu thuyết võ hiệp."
Tô Vân Thiều cử động tay, Mã Cảnh Huy vui mừng chạy tới, dùng một ngón tay chọc chọc vào người Phương Thiên Tứ, nhưng không thể khiến anh ta động đậy,"Chân rất vững, anh ta là người biết võ."
Mã Cảnh Huy tóm lấy cổ áo của Phương Thiên Tứ, kéo người tới trước mặt Tô Vân Thiều, còn cố ý xoay người giúp Phương Thiên Tứ, để anh ta đối mặt trực tiếp với Tô Vân Thiều, đồng thời lấy điện thoại, tháo đồng hồ, vòng tay và nhẫn trên người Phương Thiên Tứ xuống, cũng xé luôn bùa định thân dán trên người anh ta.
Khoảnh khắc lá bùa định thân rời khỏi cơ thể, Phương Thiên Tứ đã muốn chạy trốn, nhưng vừa quay đầu lại đã không nhìn thấy cửa đâu nữa.
"Ảo cảnh!"
Đào Yêu đã biến thành cây trâm rằm ri một tiếng, tham nghĩ: Nếu tôi để cho một tên đàn ông siêu cấp khốn nạn như anh chạy thoát, vậy chẳng phải sẽ tốn công Tô Vân Thiều vất vả chạy khắp nơi tìm kiếm nhiều linh thạch cho tôi tu luyện như vậy sao.
"Tô Vân Thiều, cầm người tôi chạm vào anh ta, để tôi phá giải ảo trận trên người anh ta."
Tô Vân Thiều làm theo lời của Đào Yêu, cô gỡ cây trâm trên đầu xuống, nhẹ nhàng chạm một chút vào tai của Phương Thiên Tứ.
Một tiếng "kích" vang lên, có thứ gì đó đang vỡ vụn.
Ảo trận bị phá vỡ, khuôn mặt cùng dáng người cao lớn của Phương Hữu Đức biến mắt, lộ ra một khuôn mặt mập mạp bình thường, cùng với dáng người thấp lùn lại có thêm chiếc bụng bia.
Tập Tú Lệ: "...”
Tưởng tượng đến cảnh bản thân đã nung niu gọi người như vậy là "Thiên Tứ”,"anh yêu” hơn ba năm nay, còn có nhiều hành vi thân mật như vậy, cô ta che miệng lại muốn nôn ói.
Con ngươi của Tô Vân Thiều đột nhiên co lại, gương mặt này thế mà lại là người cô đã từng gặp —— là kẻ đã từng tới nhà họ Thời, còn từng lừa gạt giám đốc Diêu — ông chủ của Ngọc Bạch YI
Tên khốn này, tội nghiệt càng ngày càng lớn rồi.
"Giải thích đi."
"Giải thích cái gì đây." Phương Thiên Tứ cười mia mai.
Tô Vân Thiều lạnh mặt: "Đừng giả ngu với tôi! Tôi biết chú đã làm ra rất nhiều chuyện sai trái, nếu chú không thể thành thật được một chút, tôi sẽ giao chú cho nhà họ Thời, chú thừa dịp người ta bị hôn mê nằm trên giường mà lừa tiền của nhà họ Thời, còn làm trì hoãn việc điều trị của người ta. Lá gan của chú cũng lớn đấy, đến quân nhân cũng dám lừa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận