Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 253:

Chương 253:Chương 253:
Chương 253:
Hoa Tử nở một nụ cười lễ phép: "Để em gái chê cười rồi."
"Không có gì đáng chê cười, cũng không có gì đáng cười, thế giới lớn như vậy, ai mà chẳng gặp phải mấy tên đàn ông khốn nạn vài lần chứ?" Tô Vân Thiều tỏ ra vẻ "Chuyện kiểu này tôi đã thấy nhiều rồi."
Hoa Tử gặp phải cảnh chồng ngoại tình, lại còn bày âm mưu hãm hại mình, trong lòng vốn đang rất rối bời, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bà cụ non từng trải của Tô Vân Thiều, chị ta lại không nhịn được mà bật cười.
"Đúng vậy, đàn ông đều thôi mà, ai mà chưa từng gặp phải chứ? Đến con cũng có rồi, càng tiện cho tôi đi làm xét nghiệm ADN, dùng nó làm bằng chứng, chắc chắn sẽ khiến anh ta phải ra đi với hai bàn tay trắng."
Đây là chuyện nhà của Hoa Tử, nên Tô Vân Thiều sẽ không hỏi đến cách thức xử lý của chị ta.
"Chuyện về miếng ngọc, tôi phải nói rõ ràng với chị."
Hoa Tử: "Được."
"Chị nói miếng ngọc này chị được tặng từ ba tháng trước, vậy chị có nhớ rõ là từ khi nào mà việc làm ăn buôn bán trong cửa hàng ngọc của mình bị trượt dốc không?"
"... Hình như đã ba tháng rồi."
Tới tận lúc này, Hoa Tử vẫn không hề nghĩ chuyện làm ăn buôn bán của mình bị sa sút là do có liên quan tới miếng ngọc kia, đến khi Tô Vân Thiều nói thì chị ta mới chú ý.
"Đây là một miếng ngọc đã được phù phép mượn vận may, người làm phép lợi dụng sinh thần bát tự và máu của một người khác để mượn vận may của người đó, còn người được lợi ở đây là ai, chắc chị không cần tôi nói thẳng ra đâu nhỉ?"
Hoa Tử cúi đầu, hai tay đặt trên gối nắm chặt lại, bộ móng tay phải mắt máy tiếng mới vẽ xong giờ đâm thẳng vào trong da thịt khiến chị ta rất đau, nhưng nỗi đau này làm sao có thể so sánh được với nỗi đau khi chị ta biết được sự thật.
"Em gái, mượn vận may chỉ nhằm mục đích phá hoại việc làm ăn của tôi thôi, phải không?" Khó khăn lắm chị ta mới mở miệng dò hỏi.
Vừa nghe lời này, Tô Vân Thiều liền biết trong lòng Hoa Tử vẫn còn giữ một tia ảo tưởng với người chồng đã kết tóc bảy năm kia, cho nên cô phải nói thẳng ra.
"Chị so sánh sự khác biệt giữa việc làm ăn ba tháng trước với ba tháng này đi, chị cảm thấy trong ba tháng "ngắn ngủn" này, anh ta còn mượn quá ít vận may của chị hay sao?”
Công việc làm ăn của nhà Hoa Tử là do tổ tiên ba đời truyền lại, vì thế mà lượng khách hàng cố định và khách hàng thân thiết rất nhiều.
Ban đầu chị ta còn tưởng rằng việc làm ăn trong cửa hàng không tốt, lượng khách hàng ngày càng ít đi, là do gần đây xuất hiện mấy thứ đồ bồi táng kia, khiến cho thị trường bị ảnh hưởng và biến đổi, qua một thời gian nữa mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, thật đáng tiếc...
Mới chỉ ba tháng ngắn ngủn đã khiến cho cửa hàng của chị ta tan hoang thế này, đủ để thấy người nọ đối xử với chị tàn nhẫn thế nào, sợ là anh ta còn đang đếm từng ngày chờ ngày chị chết, sau đó lại lấy thân phận vợ chồng mà tiếp nhận di sản của chị một cách hợp tình hợp lý.
Người ta nói chỉ khi bị ép đến đường cùng thì phụ nữ mới có thể từ bỏ những ảo tưởng không thực tế.
Hoa Tử mỉm cười tự chế giễu chính mình: Hoá ra tôi cũng không ngoại lệ.
Cô thanh cao, kiêu ngạo, luôn cố gắng bảo vệ cơ nghiệp của tổ tiên truyền lại, kiên trì bảo vệ đạo đức của một người thợ làm ngọc, vậy mà không ngờ có ngày sản nghiệp ấy lại suýt chút nữa bị chôn vùi trong tay của một tên đàn ông.
Mà đó còn là người do chị ta tự tay nâng đỡ, cầm tay chỉ dạy từ khi người đó còn lại một tay mơ chưa hiểu gì về ngọc, đến bây giờ anh ta đã trở thành một ông lớn trong ngành. Đúng là dẫn sói vào nhà.
Không biết qua bao lâu, Hoa Tử buông bàn tay đang nắm chặt ra, cũng vứt chiếc quạt xếp đã gãy thành hai mảnh đi, sửa sang lại bộ sườn xám trên người, lúc này chị ta mới phát hiện trên phần đùi trắng nõn của mình đã xuất hiện vết máu loang lỗ.
"Đáng tiếc, đây là bộ sườn xám tôi thích nhất đấy, nhưng bị bắn rồi, tôi cũng không cần nữa."
Một lời hai y nghĩa.
Tô Vân Thiều hiểu được, vì thế cô mỉm cười chúc mừng: "Vậy chúc chị gái tiền đồ như gắm hoa, sẽ tìm được người khác thích hợp, cuộc sống tốt đẹp hơn."
Hoa Tử cười: "Chị xin nhận lời tốt của em."
Lần trước phổ cập kiến thức khoa học về cương thi và oán khí trong nhóm xong thì cô cũng quên mắt, nhưng bây giờ bởi vì chuyện xảy ra trên người Hoa Tử, Tô Vân Thiều lập tức nhắn vào trong nhóm chat.
Tô Vân Thiều: [ Lần trước tớ mới nói được một nửa, hôm nay tớ sẽ nói thêm cho các cậu biết một mặt xấu nữa. ]
Hứa Đôn: [ Em còn tưởng đàn chị quên béng rồi đấy, em vẫn lót dép ngồi hóng nhé! ]
Tần Giản: [ Lót dép sẵn sàng ngồi hóng chuyện. 】
Tô Vân Thiều: [ Còn nhớ lần trước tớ nhắc mọi người chú ý tới số lượng trang sức bằng ngọc có chất lượng tốt xuất hiện nhỏ lẻ với giá trị cao trên thị trường không? Lúc ấy tớ cũng nói với các cậu rằng nó là đồ vật mượn vận may, chính là bằng cách mượn sinh thần bát tự và máu để làm phép. Còn tóc và móng tay có thể dùng để nguyễền rủa, có thể làm thành con rối hoặc hình nhân để nguyễn rủa. ]
Bách Tinh Thần: [ Phù thuỷ? Yêm bùa? ]}
Tô Vân Thiều: [ Pháp thuật phù thuỷ thời cổ đại sử dụng chủ yếu là vu thuật, bao gồm nguyễn rủa, yem bùa, nuôi cổ, đến thời hiện đại hình như vu và cỗ đã được tách ra thành hai khái niệm riêng, nhưng cũng chưa phân chia rõ ràng lắm. Dựa theo tính chất mà vu thuật được chia làm hai loại, một loại là vu thuật đen chuyên làm hại người, một loại là vu thuật trắng dùng để cầu nguyện phước lành. Yểm bùa có chữ "Áp", ý chỉ trần áp, thuật này có hại người hay không thì còn phải xem cách sử dụng cụ thể. Cổ cũng vậy, nó có thể cứu người, nhưng cũng có thể hại người. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận