Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 487:

Chương 487:Chương 487:
Chuong 487:
"Được rồi đấy, đừng khiến em buồn nôn nữa."
Tô Vân Thiều đẩy khuôn mặt đẹp trai của anh ra, cô ngừng vài giây rồi mới nhớ ra điều mình muốn nói.
"Không có sự đồng ý của thần linh, tại sao lời nguyền ngôn ngữ lại mạnh đến như vậy?"
Diêm Vương cười thầm, cả hai đời cô vợ nhỏ đều không chịu nỗi nhan sắc này của anh ta, tốt quá đi thôi!
"Không còn thần linh nữa, nhưng vẫn còn thứ khác."
Diêm Vương bỗng cử động, anh nằm lên chân Tô Vân Thiều, mặt xoay ra ngoai. T6 Van Thieu nhin theo tầm mắt của anh, nhìn tia sét màu xanh tuy yên lặng nhưng không ai có thể phớt lờ sự tồn tại của nó.
"Vậy là do Thiên đạo chấp nhận sao?"
Tia sét màu xanh hiện một dấu chấm hỏi sau đó yên lặng biến mắt.
Diêm Vương bật cười, dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Tô Vân Thiều than thở: "Thiên đạo chấp nhận chứng tỏ người của thôn Vân đã làm rất nhiều chuyện khiến Thiên đạo ngứa mắt nên mới đồng ý để lời nguyền truyền từ thế hệ này đến thế hệ khác như thế." Điều đáng tiếc duy nhất chính là: nghiệp của thế hệ trước lại để cho những thế hệ vô tội đời sau gánh chịu.
Nếu nghĩ theo hướng này, vậy thì việc hoa văn trên người Trác Kinh Luân biến mắt chắc chắn sẽ để lại một số dấu vết.
Hiện tại Trác Kinh Luân không có quan hệ huyết thống với dì Hồng, còn hồn phách của Kinh Luân nhỏ thật sự có quan hệ huyết thống cũng đã rời khỏi thể xác kia, suy đoán thông qua thân thể và hồn phách thì cũng không có quan hệ huyết thống với dì Hồng.
Điều kiện tiên quyết là tránh hiến tế và tu dưỡng hồn phách của dì Hồng. Quá nhiều chuyện cần suy nghĩ khiến Tô Vân Thiều hơi đau đầu, cô tạm thời không suy nghĩ về nó nữa.
"Em đi kiếm chuyện với hai tên lâu la kia, còn anh?”
"Trồn việc thêm lát nữa." Diêm Vương ngồi dậy, chỉnh ống tay áo: "Đi thôi, hôm nay anh sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của em."
Tô Vân Thiều gọi Ngọc Bạch Y và Đồng Hướng Dương ở phòng bên cạnh cùng đi vào phòng của hai tên lùn mập và cao gây.
Đổng Hướng vào phòng trước, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá nồng nặc trong phòng, anh ta lập tức vào phòng tắm mở máy hút mùi, sau đó mở hai cái cửa sổ trong phòng ra cho thoáng khí.
Người lùn mập và người cao gầy đã mất kiên nhẫn từ lâu rồi nhưng vẫn chưa đi tìm Đồng Hướng Dương, họ sợ anh ta bị Tô Vân Thiều xử rồi, nếu họ ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến mình bị phát hiện mắt.
Hiện tại thấy Đổng Hướng Dương đã trở về an toàn, họ bỗng nghĩ đến những chuyện kỳ lạ kia, trong lòng chợt trở nên rất giận dữ.
Người lùn mập: "Sao tới bây giờ mày mới về?"
Người cao gây: "Đá quý đâu?"
Đổng Hướng Dương không quan tâm đến bọn họ, anh ta mở cửa ra để Tô Vân Thiều và Ngọc Bạch Y nãy giờ vẫn chờ bên ngoài vào, đương nhiên còn có cả Diêm Vương đại nhân, người mà anh ta không dám đắc tội.
Nhìn thấy Tô Vân Thiều và Ngọc Bạch Y, người lùn mập và người cao gây lập tức đứng dậy, họ đang muốn nói thì thấy Đồng Hướng Dương cúi người, cung kính: "Mùi thuốc trong phòng nồng quá, đã mở cửa cho thoáng khí rồi, hay là ba vị đợi một chút rồi hãy vào?”
"Không cần đâu." Tô Vân Thiều cong ngón tay lên, trong phòng nỗi lên một cơn gió cuồn cuộn, quét sạch mùi thuốc lá ra ngoài cửa số.
Diêm Vương vung tay áo, không còn ngửi được mùi thuốc trong phòng nữa, hiện tại chỉ có hương hoa bi ngan vấn vương.
Anh chỉ quan tâm sức khỏe của vợ yêu thôi, anh không quan tâm những người khác ngửi được mùi hương hoa này sẽ như thế nào, đặc biệt là hai tên chán sống kia.
Cũng may là Tô Vân Thiều nhạy bén cảm nhận được bau không khí bắt on nên đã chặn Ngọc Bạch Y ngoài cửa, sau đó lại bảo Đồng Hướng Dương ra ngoài.
Vì vậy khi hương hoa bỉ ngạn lan tràn trong phòng, họ nghe thấy tiếng khóc la thảm thiết của người lùn mập và người cao gây, còn một người một quỷ Ngọc Bạch Y và Đồng Hướng Dương đã tránh được một kiếp.
Người lùn mập vốn dĩ đã vừa lùn vừa mập, cái bụng bia của anh ta như phụ nữ mang thai bảy tám tháng, trông y hệt trái bí đao tròn ủng, đến cả Ngọc Bạch Y còn không dám nhìn dáng vẻ ngồi dưới đất há miệng khóc lóc nước mắt nước mũi rơi tứ tung của anh ta.
Đôi mắt người cao gay trũng xuống, xương gò má nhô cao trông vô cùng xấu xí. Dáng vẻ của anh ta vốn đã rất mắt thiện cảm, hiện tại khóc lóc lại không có kỹ thuật đẹp có thể khiến người khác đồng tình, trông anh ta giống như một con quỷ chết đói đã đói lả cả người đang lắc lư trong gió vậy.
Ngọc Bạch Y nghiêm túc đề nghị với Đồng Hướng Dương: "Người anh em, thường ngày anh hay bị hai tên này trói rồi đánh, tôi biết là thảm thương lắm. Giờ có cảnh này rồi, anh mau chụp lại đi, sau này mà có buồn thì lấy ra xem lại, còn nếu không vui nữa thì lấy may cái này ra làm meme, gửi lên trên mạng để góp vui cho mọi người cũng được đấy."
Cảm ơn anh bạn tốt của Tinh Tỉnh đã chỉ dạy nhé!
Nếu không, cậu ta cũng chẳng thể nghĩ ra được cách xấu xa tưởng như không hại người nhưng lại chết người này.
=.
Việc Ngọc Bạch Y nghĩ ra được mưu kế gian xảo như thế này cũng đã đủ làm Tô Vân Thiều phải giật mình, cô cứ nghĩ rằng trong đám bạn nhỏ của mình chỉ có một mình Hứa Đôn là có "giao diện hiền lành, hệ điều hành nham hiểm" thôi chứ, không ngờ lại còn sót một người thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận