Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 265:

Chương 265:Chương 265:
Chuong 265:
Bây giờ vấn đề cấp bách nhất đã được giải quyết, có thời gian để nói về những thứ khác.
Tô Vân Thiều vẫy tay ra hiệu, Trường Tôn Thụy tự giác chạy đến ngồi bên cạnh cô, bộ dạng ngoan ngoãn trông rất đáng yêu.
"Cậu là quản lý của chỗ này à?"
"Cũng là chủ của chỗ này nữa." Biểu cảm của Trường Tôn Thụy trông có chút cô đơn, "Tôi bị bệnh tim, không thể vận động, không thể kích động, nhưng tôi lại yêu thích mấy câu chuyện cổ về chủ đề linh dị quỷ quái, mẹ và ông bà ngoại của tôi đã bỏ ra một số tiền lớn để xây dựng công viên này cũng là vì tôi." Đáng tiếc là, công viên còn chưa xây xong, Irường Tôn Thụy đã qua đời vì bệnh.
Có lẽ đây là chấp niệm lúc còn sống, sau khi chết, Trường Tôn Thụy đã bay tới nơi này, nhìn công viên được hoàn thành từng chút một, dân dần biến thành dáng vẻ trong giấc mơ của cậu nhóc.
Tần Giản: "Nói như vậy, cậu đã chết được nhiều năm rồi?"
Trường Tôn Thụy gật đầu,"Tôi mắt trước sinh nhật lần thứ năm của mình, đến nay đã hơn hai năm, công viên này bắt đầu được xây dựng từ năm tôi bốn tuổi, nếu tôi nhớ không nhằm thì cũng đã được ba năm rồi."
Bách Tinh Thần: "Vì sao cậu lại thành quản lý nơi này, còn tuyển nhiều ma quỷ như vậy tới đây làm việc?"
Hỏi về chuyện này, Trường Tôn Thụy sửng sốt một lúc, chớp chớp mắt, do dự mà nói: "Công viên này vốn xây cho tôi, tôi còn ở đây, không phải nên tiếp quản nó sao? Còn về chuyện vì sao lại tuyển nhiều ma quỷ..."
"Ma quỷ muốn xuat hiện thì xuất hiện, muốn biến mát liền biến mắt, tìm ma quỷ tới biểu diễn tại nhà ma không phải là một ý tưởng kinh doanh rất tốt al"
Trường Tôn Thụy nắm chặt bàn tay nhỏ, trong mắt lắp lánh những ngôi sao nhỏ đây tự tin,"Tôi không tin tìm những nhân viên con người sẽ tạo được sự rõ ràng, chân thật như ma quỷ!" Các bạn nhỏ: "..." Nghe cũng có vẻ có lý, nhưng vẫn cảm thấy sai sai.
Tô Vân Thiều: "Cậu làm như vậy, người nhà không có ý kiến sao?"
"Không có." Irường Tôn Thụy lắc đầu,"Bọn họ nói tôi thích là được."
Các bạn nhỏ cuối cùng cũng hiểu sai sai chỗ nào rồi.
Tần Giản: "Cậu có thể nói chuyện được với người thân à?"
Bách Tinh Thần: "Cậu mới chết mà đã có thể hiện hình ra được sao?"
Ngọc Bạch Y: "... Thuê nhiều công nhân quỷ không cân phải trả bảo hiểm xã hội, tiền nhà và tiền thuế, có phải chỉ có mình tôi là muốn biết cách đối phó với thuế của công viên này hay không?"
Bọn họ hỏi quá nhiều, Trường Tôn Thụy dựa theo trình tự chậm rãi trả lời từng câu mội.
"Đúng vậy, có thể nói chuyện."
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
"Tôi vừa mới chết, sao có thể giỏi như thế được? Là mẹ tôi tìm thiên sư tới, mở mắt Âm Dương cho mọi người trong nhà, để bọn họ có thể nhìn thấy tôi."
"Tôi chỉ phụ trách quản lý bên trong công viên, những chuyện khác đã có mẹ tôi lo, tôi không cần lo lắng."
Ba con quỷ sai và ba con quỷ học bá bên cạnh Tô Vân Thiều sau khi chết liền rời khỏi người nhà, cùng lắm thì chỉ đứng nhìn từ xa mà mà không quấy ray.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một con quỷ sau khi chết vẫn liên lạc với người nhà, thậm chí người nhà còn xây dựng một công viên giải trí cho đứa trẻ đã chết, để nó chơi đùa, tung tăng thỏa thích.
Tuy nói rằng là bù đắp tiếc nuối cho Trường Tôn Thuy từ nhỏ đã không thể chơi đùa, cũng không thể kích động, nhưng làm đến mức này cũng chơi lớn quá rồi đó.
Trần Tinh Nguyên cho các bạn nhỏ xem kết quả tìm kiếm nhà giàu nhất thành phố S trên trang web của thành phố S, giao diện trang web chỉ hiển thị hai chữ to: Hứa Nac.
Theo như lời của nhóm người thất vọng ở lối vào công viên, công viên giải trí thần bí được nhà họ Hứa xây dựng cho đứa nhỏ đã chết vì bệnh tim của nhà họ, Trường Tôn Thụy còn nói rằng nó được mẹ và ông bà ngoại xây dựng cho mình, như vậy, chỉ có một kết luận: Trường Tôn Thụy là cháu ngoại của Hứa Nặc, gia đình giàu nhất thành phố S.
Tô Vân Thiều nhìn thấy, chẳng buồn suy nghĩ mà hỏi thẳng: "Hứa Nặc là ông ngoại của cậu à?”
"Đúng vậy." Trường Tôn Thụy mỉm cười,"Cô biết ông ngoại của tôi sao?”
Đời này không quen biết, nhưng đời trước có gặp qua. Đó là một ông lão hơn 80 tuổi lực lưỡng, khỏe mạnh thường xuyên xuất hiện tại các buổi dạ hội từ thiện và quyên góp tiền bạc, vật chát, lần nào ông cũng không ngại nói: Tôi đang tích phước cho đứa cháu ngoại chết yeu của mình.
Tô Vân Thiều thấy ông ấy thành tâm, lại kiên trì làm từ thiện mây chục năm nên cô muốn giúp ông ay một lần.
Khi đó, Hứa Nặc nói: "Đa tạ Tô đại sư, bây giờ tôi cũng đã rất hài lòng rồi."
Tô Vân Thiều không phải là người thích tìm nguyên nhân đến cùng, mà người trong cuộc cũng rất hài lòng với hiện tại, cho nên cô không tiếp tục tìm hiểu thêm nữa. Hoá ra cách mà nhà họ Hứa tìm được lại là cách này, giữ hồn phách của Trường Tôn Thụy chẳng may chết yêu lại nhân gian.
Trường Tôn Thụy bị bệnh mà chết, tuổi lại còn nhỏ, từ nhỏ mắc bệnh nên không phạm phải tội gì quá lớn, tới địa phủ rồi cũng sẽ không chịu tội, yên phận xếp hàng chờ đầu thai là được.
Nhưng nhà họ Hứa lại tìm cách từ bên ngoài, đem Trường Tôn Thụy vốn nên đi tới địa phủ giữ chặt lại ở nhân gian, nhiễu loạn trật tự, nên hàng năm họ mới tốn một số tiền lớn để làm từ thiện, hy vọng có thể loại bỏ một phần ảnh hưởng.
Tô Vân Thiều chưa từng làm cha mẹ nên không hiểu được cảm giác đau khổ tuyệt vọng khi tận mắt chứng kiến đứa nhỏ mất đi, cô cũng không có cách nào đồng cảm được, chỉ có thể thở dài "Thương thay tắm lòng cha mẹ trong thiên hạ”.
"Cậu đã bao giờ rời khỏi nơi này chưa?"
Trường Tôn Thụy cúi đầu, hàng lông mi cong dày hơi rủ cuống, biểu cảm có chút bất an,"Không có, đều là mẹ và ông bà ngoại tranh thủ thời gian tới đây thăm tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận