Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 439:

Chương 439:Chương 439:
Chuong 439:
Đời trước của Tô Van Thiều cũng chưa từng nghe nói đến đại hội Huyền môn gì cả. Những điều mà Cao Nhiên vừa nói với cô hoàn toàn khiến cô cảm thấy vô cùng mới lạ, nhưng vừa nghe thấy tất cả mọi người đều là người quen, cô liền lập tức cảm thấy không còn cảm giác xa lạ nữa.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể nhớ ra sư phụ Huyền môn của cô rốt cuộc là ai, vậy thì đúng lúc nhân cơ hội này có thể nghe ngóng từ chỗ bọn họ thử xem, cũng tiện nhìn xem có ai tương đối giống đồng môn của mình hay không, đồng thời tìm hiểu cội nguồn để đi tìm sư phụ. Cảm thấy cũng đã đến lúc, Cao Nhiên vẫn còn có việc nên liền đi trước. Trước khi rời đi còn liên tục dặn dò: "Chờ anh có rảnh liền đến nhà em sờ gấu trúc nhé!"
Tô Vân Thiều: "... Anh nhanh đi đi."
Hôm nay là thứ sáu, cô vốn trốn học chạy ra đây, nhìn thấy sắp đến giờ tan học cô định quay lại trường. Tô Vân Thiều gửi cho Bách Tinh Thần một tin nhắn, bảo cậu ta giúp cô mang cặp ra ngoài, còn bản thân lại ngồi trên ghé dựa nghỉ ngơi một lát.
Vừa mới lướt điện thoại, đã nhận được tin nhắn của bọn quỷ sai gửi đến.
Nguyễn Mai: 【 Đại nhân, dì Hồng đột nhiên phải về thành phố J rồi. 】
Tô Vân Thiều: [ Có chuyện gì vậy? ]
Cát Nguyệt 【 Di Hồng còn muốn mang theo Trác Kinh Luân về cùng. 】
Vân Khê: 【 Sau khi đại nhân ra ngoài lúc sáng sớm, dì đã hẹn di Hồng ra ngoài đi dạo phố. Hai người một trước một sau mà trở về, cũng không nhìn thấy bọn họ cãi nhau, cũng không có vẻ gì giống như tâm trạng không tốt. Sau đó dì Hồng mang theo một chút đồ rồi bảo tài xế đưa bà ấy và Trác Kinh Luân ra ngoài. ]
Nguyễn Mai: [ Không được rồi, xe xuất phát rồi, tôi phải theo sau xem sao đãi 】 Tô Van Thiều: 【 Không cần đi. 】
Cát Nguyệt: [Í... Cô ấy đã đi rồi. ]
Tô Vân Thiều: [ Không mang theo nhiều đồ chứng tỏ sẽ nhanh chóng quay về, vậy nên không cần bắt buộc theo đuôi bọn họ. ]
Vân Khê: Í Có lẽ là đi nghe lén vài ba câu thì sẽ lập tức quay về? ]
Cát Nguyệt: 【 Nói không chừng, cô ấy chính là người to gan lớn mật nhất trong cả ba chúng ta, cũng có lẽ đã chạy đến đấy thật rồi. 】
Vân Khê: [ Rất có thể. ]
Tô Vân Thiều: 【… }
Sự thật chứng minh, quả thật lá gan của Nguyễn Mai rất lớn, cả quãng đường hết đi xe lại ngồi máy bay bám theo sau bọn họ.
Thành phố .J cách thành phố B cũng không xa, buổi chiều dì Hồng và Trác Kinh Luân cùng nhau xuất phát, chỉ sáu giờ hơn đã đến nơi.
Hai mẹ con ăn qua loa bữa tối ở trên máy bay, vừa xuống máy bay đã đi thẳng về quê, quay về căn chung cư cũ dì Hồng ở mười mấy năm trước.
Dì Hồng và Trác Nhiên mua cho bà Chu một căn nhà lớn, mặt tiền mở cửa hàng. Hàng xóm xung quanh đều khen con gái và con rễ của bà hiếu thảo, nhưng bà Chu thà để nhà mới bám bụi vẫn muốn ở lại căn hộ cũ.
Mỗi lần người khác hỏi bà đều trả lời rằng đã sống ở đây mười may năm nên quen rồi, hàng xóm xung quanh cũng vô cùng thân thiết, nếu có gì cũng tiện chăm sóc lẫn nhau. Vậy nên bà mới không muốn chuyển đến một nơi xa lạ khác để sống. .
Dì Hồng cảm thấy mẹ mình sống trong nghèo khổ quá lâu nên mới không biết hưởng thụ cuộc sống, không thể thích ứng được cuộc sống của những người có tiền. Mỗi lần dì Hồng về nhà mẹ đẻ đều không ở nhà mà ra ngoài thuê khách sạn, bà luôn chọn thuê một căn phòng thật lớn.
Bà ta không hề thích nơi bà ta đã từng sống hơn mười mấy năm, bởi bà ta luôn nhìn thấy bóng dáng của anh trai lẫn ba mình ở nơi này. Tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện để chỉ trích bà ta là hung thủ giết người.
Nhưng hôm nay thăm lại chốn cũ, dì Hồng lại bình thản đến không thể ngờ.
Thậm chí bà ta còn có tâm trạng nói cho Trác Kinh Luân nghe những nơi nào bà từng ngã trong tieu khu này, gốc cây nào là nơi bà ta chôn xác chú chim nhỏ đã chết, vách tường nào là nơi bà ta thường cho mèo hoang ăn.
Trác Kinh Luân cảm thấy ngày hôm nay mẹ mình có gì đó rất lạ, hình như bà trở nên đặc biệt hòa nhã dễ gần, hơn nữa còn nói đến những chuyện vụn vặt mà từ trước đến nay bà chưa từng nói đến. Rõ ràng trước đây mẹ không thích nghe anh kể về những chuyện ở trường, mỗi lần anh vừa mở miệng bà đều sẽ nói: "Nếu con có thời gian nghĩ đến những chuyện lãng phí thời gian thì chi bằng dùng thời gian đấy để xem thêm vài trang luận văn đi.”
Anh ta hi vọng khung cảnh này có thể kéo dài thêm một chút, đủ để tạo nên một đoạn kí ức có thể khắc sâu vào tâm trí anh, để những lúc mẹ đối xử lạnh nhạt với anh ta, anh ta có thể lấy nó ra xem.
Trác Kinh Luân không dám nói lung tung sợ sẽ làm gián đoạn mạch cảm hứng kể chuyện của mẹ mình, vậy nên anh ta liền yên lặng lắng nghe. Vài bác hàng xóm ăn cơm xong đi tản bộ cũng lần lượt kéo qua, vừa nhìn thấy dì Hồng đã lập tức nhận ra bà: "Chu Hồng? Đã lâu rồi cháu không quay về, chúng ta cũng không nghe thấy mẹ cháu bảo cháu sắp về mà!"
Di Hồng cười nói: "Chào buổi tối dì Hoa, là cháu có việc nên mới về nước, lại đột nhiên muốn quay về thăm mẹ. Mỗi lần cháu về nhà, mẹ cháu đều bận rộn chuẩn bị hết cái này đến cái khác, chuẩn bị xong cũng phải mắt vài ngày, vậy nên cháu mới không báo trước cho bà ấy biết."
"Hóa ra là như vậy."Máy dì hàng xóm cuối cùng cũng bị thuyết phục, trong nháy mắt lại đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Trác Kinh Luân, đôi mắt lấp lánh như thể phát sáng: "Thật là một thanh niên đẹp trai, nhìn chẳng khác gì người nỗi tiếng bước ra từ trong ti vi cả. Đây là ai vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận