Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1307: Kiếp Trước Của Van Thiều

Chương 1307: Kiếp Trước Của Van ThiềuChương 1307: Kiếp Trước Của Van Thiều
Chương 1307: Kiếp Trước Của Vân Thiều
Dựa theo kinh nghiệm có thể nhìn thấy quỷ từ nhỏ tới lớn của mình, Tô Vân Thieu hoàn toàn có thể phân biệt được đâu là người và đâu là quỷ, nhưng những kinh nghiệm nửa mùa đó của cô lại không thể áp dụng với Diêm Vương được.
Cô không hề nhận ra người đàn ông đang sâu bi ngắm trăng kia không phải là con người, cũng không có ý định xen vào việc của người khác nên nhanh chóng đạp xe rời đi.
Diêm Vương ngồi ở trên nhánh cây cao cách mặt đất hơn hai mét, vừa cúi đầu xuống nhìn thì đã bị ánh sáng chói lóa của công đức từ trên người Tô Vân Thiều làm cho muốn mù cả mắt.
Công đức từ trên người Tô Vân Thieu quá dày đặc, tạo ra luồng ánh sáng bao quanh người cô, Diêm Vương chỉ có thể thấy được một hình bóng của một người như được dát vàng lấp lánh dưới trời đêm, vừa không nhìn rõ được mặt, vừa không nhìn ra được giới tính, hoàn toàn không phải cảnh vừa nhìn là đã yêu dưới trời đêm trăng sáng như mọi người vẫn tưởng tượng.
Chờ tới khi hai người ở cùng với nhau, lúc nói về ấn tượng lần đầu gặp nhau thì khi đó Diêm Vương còn là một tên thẳng nam đã ăn ngay nói thật: "Công đức trên người em quá nhiều, anh chẳng thể nhìn rõ em là ai, chỉ nghĩ không biết là người tốt vĩ đại này ở đâu ra vậy ta mà thôi."
Không sai, là người tốt vĩ đại.
Công đức tích lũy của tổng cộng mười đời giải cứu thế giới.
Diêm Vương tò mò hỏi ấn tượng lúc đầu tiên mà Tô Vân Thiều thấy anh là gì, cô nào dám nói rằng: "Lúc đó em chỉ nghĩ không biết thằng điên nào nửa đêm ngồi trên cây vậy trời!" mà đánh trống lảng sang một hướng khác: “Đẹp trail"
Dù cho lần đầu gặp nhau, Tô Vân Thiều cảm thấy hành động của Diêm Vương rất kỳ quái thì cũng không thể nào phủ nhận được khuôn mặt tuan tú cùng với dáng người hoàn mỹ của anh đã để lại cho cô một ấn tượng mạnh mẽ.
Ngày sinh nhật năm hai mươi lăm tuổi, Tô Vân Thiều ngồi một mình ở trong căn phòng thuê chật hẹp, tự đốt nến tự chúc bản thân giữa đêm khuya thanh vắng: "Chúc tôi sinh nhật tuổi hai lăm vui vẻ, hy vọng có thể bình yên ở tuổi hai mươi sáu.”
Một cô gái không người thân, không bạn thân, cũng không có bạn đời thì còn có thể cầu ước được gì nữa đây?
Cô không cần phải ước cho người nhà sức khỏe dbi dào, không cần phải cầu mong tình cảm bạn bè thuận lợi, cũng không cần cầu mong người yêu thủy chung, chỉ hy vọng cuộc sống của mình có thể bình an thuận lợi, chỉ đơn giản như thế mà thôi. ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ Ngày hôm sau, khi đồng nghiệp hỏi Tô Vân Thiều đã cầu ước điều gì thì cô cũng trả lời thật như thé. Đồng nghiệp vô cùng ngạc nhiên: "Tôi tưởng cô sẽ cầu mong cho chuyện tình cảm luôn suôn sẻ, sớm tiến tới hôn nhân cơ." Lúc này Tô Vân Thieu mới chợt nhớ tới là ở trong mắt các đồng nghiệp thì cô là người đã có bạn trai, nhưng mà chẳng lẽ người có bạn trai thì nhất định phải dùng cơ hội ước nguyện mỗi năm chỉ có một lan vào việc đó hay sao chứ? Phụ nữ chưa bao giờ là người phụ thuộc của bắt kỳ ai. Hôn nhân không phải là mục tiêu duy nhất trong cuộc đời của một người phụ nữ, dù cho lời ước nguyện vào ngày sinh nhật có lẽ sẽ không thành hiện thực, chỉ là một niềm hy vọng về tương lai sau này mà thôi thì cũng không nhất định phải làm như thế.
Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, người độc thân thì càng quan tâm tới bản thân nhiều hơn, người có người yêu thì sẽ quan tâm tới nhau, đây là chỗ khác nhau về quan niệm do khác biệt về địa vị cũng nhưng hoàn cảnh sống giữa mọi người.
Tô Vân Thiều không có ý định bắt đồng nghiệp phải đồng ý với suy nghĩ của mình, cũng giống như việc cô tự tạo ra một người bạn trai không có thật, dùng chuyện này để hòa nhập với cộng đồng, khiến cho bản thân mình không phải là một thứ gì đó khác biệt trong đám đông, để không bị mọi người xa lánh cô lập vậy.
"Chuyện tình cảm thì cứ để nó thuận theo tự nhiên thôi."
Câu này của Tô Vân Thiều rất được các đồng nghiệp tán thành, cũng có người thúc giục cô: "Năm nay cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, bây giờ còn có thể chọn lựa, chứ chừng hai năm nữa là thành gái ế rồi đó, tốt nhất là nhanh chóng xác định người sớm đi."
Tô Vân Thiều cũng chỉ cười cười chứ không đáp lại.
Tô Vân Thiều hai mươi lăm tuổi thì còn có thể dùng cách này để mượn cớ nói cho qua chuyện, nhưng mấy năm nữa thì sao? Chờ tới lúc đó chắc là sẽ toàn bị giục kết hôn sinh con mắt thôi.
Tô Vân Thiều có một người chị ở cùng khu, lớn hơn cô bảy tuổi. Có một hôm hai người gặp nhau ở trong siêu thị, cô ấy than thở với cô: "Cứ cách nửa năm là bên khu phố lại gọi điện thoại cho chị một lần, hỏi chị chừng nào mới định lầy chồng sinh con đây, mắc mệt."
Tỷ lệ sinh của quốc gia càng ngày càng giảm, hiện tượng già hóa càng lúc càng nghiêm trọng. Đúng là vì tương lai thì chúng ta rất cần phải gia tăng dân số mới, nhưng mà thúc giục kiểu này thì làm người khác ngột ngạt quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận