Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 694:

Chương 694:Chương 694:
Chương 694:
Ngay lúc này, sương mù màu xanh đã bao phủ hơn phân nửa đỉnh núi, rất nhanh thôi sẽ lan ra hai phần ba. Chỉ cần đi vào thôn Cổ nơi diễn ra vòng bán kết, sẽ lập tức hít phải sương mù có độc.
Nếu vẫn không tìm ra nguồn gốc của sương mù, vậy mấy người bọn họ phải liên tục vận chuyển nguyên khí. Trước khi nguyên khí cạn kiệt phải giải quyết được vấn đề này, bằng không tất cả mọi người đều sẽ hít phải sương mù dẫn đến trúng độc.
Nếu vừa mới đi đến thôn Cổ, gặp phải vấn đề khó khăn đã lựa chọn quay đầu, thì bọn họ chẳng khác gì đang làm việc vô ích. Tuệ Tâm: "Bởi vì những người sống ở thôn Cổ đều được cấy vào cơ thể một loại cổ trùng có sẵn độc tính. Trải qua nhiều năm, khiến cơ thể của bọn họ dần sinh ra khả năng kháng độc nhất định, giúp bọn họ có thể sống sót trong sương mù có độc này. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mỗi một đứa trẻ sinh ra ở thôn Cổ đều phải cấy cổ vào người. Bằng không, bọn họ không chết vì cổ thì cũng sẽ chết vì sương mù có độc."
Không cấy cổ sẽ chết nhưng cấy cổ rồi cũng không chắc chắn sẽ sống được. Toàn bộ người của thôn Cổ đều đánh cược vào tỉ lệ sống sót này.
Tiêu Thành không hiểu nói: "Vậy tại sao bọn họ không rời khỏi nơi này?"
Theo tư duy của người bình thường, đã là một nơi có độc, lại cần phải dùng thủ đoạn cực đoan như vậy mới có thể sống sót, hơn nữa tỷ lệ tử vong lại cao. Vậy tại sao không rời khỏi nơi này, đến một nơi an toàn hơn để sinh sống?
Đây cũng chính là thắc mắc của những người khác.
Tuệ Tâm: "Ban tăng muốn bọn họ rời khỏi khu vực độc hại này, nhưng bởi vì đã sống quá lâu ở đây nên bọn họ không đành lòng rời khỏi quê hương của mình. Nếu muốn thuyết phục được bọn họ, quả thật vô cùng khó."
Có rất nhiều người cũng trải qua tình cảnh tương tự vậy: Nếu sống lâu ở một nơi nào đó, đối với tất cả mọi thứ xung quanh đều cảm thấy thân quen và vừa lòng thì nơi đó liền trở thành vùng an toàn của bản thân, không còn muốn rời khỏi đó để đến nơi nào khác nữa.
Khi mà vùng an toàn đã trở thành quê hương của chính mình, thì việc rời bỏ quê hương càng trở nên khó khăn.
Vả lại kẻ lừa đảo trong xã hội ngày nay còn nhiều đến vậy, người ở thôn Cổ cũng không nhất định sẽ tin tưởng Tuệ Tâm. Nói không chừng còn xem Tuệ Tâm là người xấu, sau khi lừa gạt người ta ra ngoài làm thuê liền đẩy họ xuống biển.
Máy người bọn họ chỉ đứng đây nghe Tuệ Tâm kể chuyện của thôn Cổ, vậy chắc chắn là không đủ. Mấy người bọn họ bắt buộc phải đi vào trong, như thế mới có thể có được càng nhiều tin tức từ người trong thôn.
Nếu có thể thành công khuyên nhủ bọn họ rời khỏi quê hương, đi đến một nơi an toàn hơn để sinh sống, nói không chừng còn có thể thắng vòng bán kết nữa đấy?
Đương nhiên, đây cũng chỉ là những điều mà họ tham nghĩ trong lòng, chỉ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không thể nào có thể thắng được vòng bán kết của đại hội Huyền môn một cách đơn giản như vậy được.
Lên núi khó khăn, xuống núi thì dễ.
Ai nấy tay xách theo hành lý, đi theo phía sau Tuệ Tâm, cả đoàn người hướng theo chỗ có sương mù màu xanh bao phủ mà đi.
Xuống đến mặt đất, Tô Vân Thiều theo bản năng mà ngang đầu nhìn, cô vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra điểm bắt đồng.
Lúc đứng từ đỉnh núi nhìn xuống, sẽ cảm thấy toàn bộ thung lũng giống như bị một tắm màn màu xanh bao quanh, nhưng sau khi đi vào rồi đứng từ dưới nhìn lên thì lại phát hiện bau trời vẫn xanh, mây vẫn trắng. Tựa như bên trên chẳng hề có một thứ gì, trong không khí chỉ có một tầng Sương mù màu xanh dày đặc bao phủ khắp xung quanh.
Tô Vân Thiều vốn đi ở giữa nhưng hành động đột nhiên dừng lại nhìn trời của cô khiến tất ca những người đi phía sau cũng liếc mắt nhìn theo, vừa liếc nhìn đã lập tức đứng yên không nhúc nhích.
Những người đi phía trước cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, liền ngước mặt nhìn theo. Cả đoàn người cứ như vậy mà đứng im tại chỗ.
Tuệ Tâm nhíu mày: "Lần trước ban tăng tới đây cũng không đi qua đỉnh núi nên không biết cảnh tượng từ phía trên nhìn xuống bên dưới và ở bên dưới nhìn lên trên lại không giống nhau."
Lẽ nào là kết giới? Mọi người bắt đầu thể hiện ra các loại bản lĩnh thần thông.
Đôi mắt Âm Dương của Tiêu Thành không nhìn ra bất cứ thứ gì, vậy nên cậu ấy chỉ vuốt cằm rồi lâm vào trạng thái trầm tư.
Đông Kiến Bạch lấy ra một lá bùa, Khúc Vu Hoa vẫn dùng chiếc quạt tròn kia như cũ. Người thì thử thăm dò theo hướng lên trời, người thì thử thăm dò theo hướng dưới đất. Cả hai muốn thử xem những đòn tấn công kia có thể khiến cho kết giới bắn ngược lại không.
Nhưng thật đáng tiếc, bất luận là ném bùa lửa xuống dưới mặt đất hay là thổi gió lên trên không trung đều không thấy kết giới bắn ngược lại.
Lạc Tầm Lục lấy ra một trận bàn, tay bắm pháp quyết, miệng niệm khẩu quyết, sau đó lại lắc lắc đầu: "Không có kết giới."
Nếu thôn Cổ có kết giới thì lần trước Tuệ Tâm di vào trong và sau đó đi ra ngoài hẳn là có thể phát hiện ra. Anh ta không phát hiện ra, Tô Vân Thiều không phát hiện ra, những người khác cũng không phát hiện ra, vậy hẳn là không có kết giới.
Trừ phi kết giới này đã nằm ngoài năng lực của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận