Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 239:

Chương 239:Chương 239:
Chuong 239:
Tên trộm mộ lên một tiếng, không chỉ không sợ mà còn bình luận: "Mới hình thù của con quỷ này mà kéo vào nhà ma, rồi thêm chút nhạc nền nữa thì có thể dù họa một đám khách đó nhail”
Tiêu Thành: ”..."
Tô Vân Thiều cảm thấy có lẽ cô biết tại sao kiếp trước quỷ sai của Phương Hữu Đức lại chết rồi.
Con quỷ này vốn có nhiệt độ cao, sau khi ôm lấy huyết thi ngàn năm, giữ thật chặt mục tiêu thì toàn thân bốc lên càng nhiều hơi nước nóng hồi hơn.
Huyết thi ngàn năm có sợ ở gần nhiệt độ cao không thì cũng khó nói, nhưng chắc chắn cái váy trên người nó sợ.
Đó là một chiếc váy vải lanh thoải mái, thoáng khí, dưới ảnh hưởng của hơi nước nhiệt độ cao, nó liên tục co rút lại rồi sau đó bốc khói, bắt đầu bị phực cháy.
Huyết thi ngàn năm vừa tủi thân vừa căm phẫn: Váy của tôi aaaaaaaaal
Cùng lúc đó, huyết thi ngàn năm xòe bàn tay ra, móng tay đen nhánh lập tức mọc dài, hung hãn chọc về phía con quỷ đang ôm chặt nó.
Tên trộm mộ kích động la to: "Cửu âm bạch cốt trao kial"
Tiêu Thành: "..."
"Quay lại!" Phương Hữu Đức vội vàng kêu lên, đồng thời ném hai tờ bùa bình an Tô Vân Thiều cho một trái một phải qua, đập vào trên móng tay của huyết thi ngàn năm.
Quỷ sai chạy nhanh vẫn bị móng vuốt chạm tới một chút, vết thương bị cào trúng trên lưng lập tức biến thành màu đen.
Phương Hữu Đức bắt lấy quỷ sai lui về sau mấy bước, bình tĩnh lấy túi bột màu trắng Tô Vân Thiều cho ra, đổ hết toàn bộ lên lưng qUỶ sai.
Tô Vân Thiều đã căn cứ vào số bột dùng cho vết thương của Cao Nhiên rồi chuẩn bị gấp ba lần, theo lý thuyết thì thế nào cũng đủ rồi nhưng với con quỷ này rõ ràng là không được. Tuệ Tâm ở phía xa ném phần của mình lại, Phương Hữu Đức cũng không kịp nói tiếng cảm ơn, vội vàng đỗ vào.
Vẫn chưa dul
Phương Hữu Đức đang sốt ruột, Hằng Thuật ngã ở bên cạnh vừa tỉnh lại cũng ném phần của mình qua.
Dùng hết ba túi bột màu trắng khử thi thí vẫn chưa đủ, vậy chắc chắn là đã có vấn đề ở đâu đó rồi.
Nói không chừng loại bột phấn này chỉ có thể dùng cho người, không dùng được cho quỷ.
Phương Hữu Đức tìm kiếm bóng dáng Tô Vân Thiều, bỗng phát hiện vậy mà cô lại đứng ở lối vào mộ thất chính, anh ta thấy thế thì vội vàng kêu lên: "Tô đạo hữu I"
Trong khoảnh khắc chết người, anh ta cũng không quan tâm trách mắng tại sao Tô Vân Thiều cầm bùa sét trời - công cụ đại khai sát giới, lại không gia nhập cuộc chiến, mà vội vàng xin giúp đỡ.
Tô Vân Thiều rút một lá bùa từ trong túi ra, Tiêu Thành tự giác nhận làm chân chạy vặt, cũng không đợi Phương Hữu Đức nói gì, cậu bé đã dùng nguyên khí dẫn hỏa, vỗ vào miệng vết thương của qUỶ sai.
Con quỷ "hít..." một tiếng, miệng vết thương đen kịt bốc lên làn khói dày đặc kèm theo tiếng xè xè, một mùi tanh tưởi xộc lên mũi, ngay giây sau vết thương đã biến thành màu như bình thường.
Tiêu Thành hỏi: "Đây là thi độc sao?"
Phương Hữu Đức gật đầu: "Đúng vậy."
Truyền thuyết nói rằng, cương thi và huyết thi ngàn năm trên thân tự có thi độc, chạm vào người sẽ chết ngay lập tức, nhưng trên vết thương của Cao Nhiên chỉ có thi khí, người vẫn sống sờ sờ nên bọn họ vô thức cho rằng con huyết thi này không có thi độc, ai mà ngờ là do lần trước huyết thi thủ hạ lưu tình đâu chứ.
[ do c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p hí ]
May mà trong nhóm còn có một đại sư bùa chú vừa có thể loại bỏ thi khí, vừa có thể chữa hết thị độc. Lúc này Tô Van Thiều không để ý đến Phương Hữu Đức và quỷ sai, cô đang nhìn con huyết thi ngàn năm kia.
Huyết thi ngàn năm dùng móng tay dọa đám quỷ sai kia lui lại, sau đó vội vàng phủi đốm lửa trên người mình xuống, tay vừa ôm lấy chiếc váy, vừa che đi những vị trí quan trọng đã bị cháy, một loạt động tác cực kỳ nhân tính hóa.
Mọi người lập tức ngây ra, cuộc chiến không hiểu sao lại rơi vào trạng thái đình trệ.
Theo lẽ thường mà nói thì cương thi không có ý nghĩ của mình, cho dù trùng hợp có cơ duyên sinh ra thần trí thì cũng phải phát triển từ từ.
Chứ có ý thức về giới tính, biết yêu cái đẹp, biết che đi bộ phận quan trọng như thế này thì huyết thi ngàn năm phải có tuổi tâm lý chừng mười may tuổi.
Tô Vân Thiều hỏi tên trộm mộ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh cô: "Có thể điều tra được vết tích khai quật đầu tiên của mộ huyệt này là từ khi nào không?”
Tên trộm mộ suy nghĩ một lát rồi đáp: "Vết cũ vết mới chồng chất lên nhau quá nhiều, chứng tỏ đối phương thường xuyên ra vào nơi này, nhưng nếu nói vết tích đầu tiên thì... khó tính được thời gian cụ thể lắm, nói chung cũng phải tầm mười mấy hai mươi năm rồi."
Nếu vậy cũng khó có thể đoán được rốt cuộc con huyết thi ngàn năm này là như thế nào. Tô Van Thieu đang nghĩ có nên đi tới trước mặt huyết thi ngàn năm hỏi rõ hay không thì bỗng thấy Tuệ Tâm đưa áo khoác Phật bào của mình qua.
"A Di Đà Phật, mời nữ thí chủ dùng.”
Huyết thi ngàn năm rõ ràng hơi sửng sốt một chút, nhưng sau đó nó vẫn nhận lấy Phật bào rồi mặc lên người, dùng ngón tay không máy linh hoạt run run thắt thành một chiếc nơ con bướm.
Cảm giác không ổn càng mạnh hơn rồi.
Lần này, mọi người cũng không biết phải tiếp tục như thế nào nữa.
Huyết thi ngàn năm trước mặt này nhìn thế nào cũng có vấn đề! "Tạm dừng đi."
Cuối cùng Tô Vân Thiều cũng đi xuống từ lối vào chính của huyệt mộ.
Những người khác dốc hết tài cán cũng không làm gì được huyết thi ngàn năm lại cảm thấy tình huống hôm nay có phần quái dị, thấy Tô Vân Thiều - người thay trời hành đạo - ra mặt, bọn họ cũng nghe theo, tạm ngừng tấn công, nhường đường cho cô ởi vào.
Huyết thi ngàn năm dường như nghe hiểu lời nói của Tô Vân Thiều, cũng không nhân lúc mọi người đang dừng lại mà ra tay đánh lén.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận