Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1016:

Chương 1016:Chương 1016:
Chương 1016:
Cha trách móc mẹ: "Bà làm sao vậy, đến cả một đứa con nit cũng trông coi không xong, vậy mà để nó đi xem tế Thần Biển?!"
Mẹ nói: "Tôi cũng phải đi quỳ bái Thần Biển, chỉ có thể để Đạt Đạt trông coi Tiểu Tiểu. Ai muốn xảy ra loại chuyện thế này đâu chứ, ông đừng ở đây lớn tiếng ầm ï nữa."
Anh trai hét lớn: "Là Tiểu Tiểu tự nói sẽ ở yên trong nhà một mình, nó tự chạy ra ngoài, bị dọa đến phát sốt thì liên quan gì đến con? Nó đúng là đứa nhát gan lại không có đầu óc, cha mẹ vẫn nên nhanh chóng sinh thêm một đứa nữa đi, tốt nhất là sinh cho con một đứa em trai gan dạ va thông minh một chút!"
Sau đó mọi người nói gì, Tiểu tieu đều không nghe rõ nữa, bởi vì cô ta lại tiếp tục phát sốt.
Có lẽ những chuyện xảy ra ngày hôm đó đã tác động sâu sắc đến tâm lí non nớt của một đứa trẻ, hoặc cũng có lẽ là bởi vì Tiểu Tiểu đã nhận ra sự lạnh nhạt trong cách đối xử của người nhà. Vậy nên sau khi Tiểu Tiểu tỉnh lại liền trở nên trầm mặc và do đẫn hơn rất nhiều, mỗi khi cha mẹ hỏi cô ta, cô ta chỉ nói bản thân không nhớ rõ.
Thiện Nhi: ”...”
Cô ấy cảm thấy những chuyện mà bản thân trải qua khi còn ở thôn Cổ đã đủ đáng sợ rồi, không ngờ rằng trên thế giới này không có gì là đáng sợ nhất, chỉ có những chuyện càng đáng sợ hơn.
Không biết thứ mà đảo Trường Thọ gọi là Thần Biển rốt cuộc là gì, nhưng phải dùng bé trai và bé gái làm tế phẩm để tế sống, thì nghĩ thôi cũng biết đó không phải là thứ tốt lành gì.
Tầm nhìn của Tiểu Tiểu vẫn còn có hạn, không nhìn thấy được nhiều thứ, cho dù có nhìn thấy nhiều cũng không thể nhận ra là thứ gì, Thiện Nhi chỉ có thể nhìn thấy thôn trưởng ném bé trai và bé gái kia vào trong xoáy nước trên biển.
Hai đứa nhỏ chưa kịp giãy giụa được bao lâu, đã bị lốc xoáy cuốn đi mất. Có lẽ trước lúc thôn trưởng ném xuống biển, bọn chúng còn tưởng rằng thôn trưởng sẽ dẫn chúng đi chơi.
Thôn dân của thôn Trường Thọ vậy mà có thể mắt nhân tính đến nước này, cũng là điều mà Thiện Nhi không thể ngờ tới.
Mà điều khiến cô ấy càng bất ngờ hơn chính là, bé trai bé gái bị ném vào nước làm tế phẩm lại chính là những đứa trẻ do thôn dân của thôn Trường Thọ sinh ra mà không phải là những đứa trẻ không chút máu mủ được mua từ bên ngoài về.
Giác mơ vừa kết thức, cảnh tượng cũng lập tức thay đổi.
Khi đó Tiểu Tiểu đã trưởng thành hơn chút, dáng vẻ giống một đứa trẻ đã tám tuổi. Sau cái lần tận mắt nhìn thấy lễ tế Thần Biển, cô ta liền có thói quen ghé sát vào bên cạnh cửa số ngắm biển, chính bản thân cô ta cũng không biết rốt cuộc cô ta muốn nhìn cái gì.
Có lẽ là hy vọng hai đứa trẻ bị ném xuống biển kia vẫn sống sót để có thể trở về, nhưng cô ta lại hiểu rõ bọn họ không thể trở về được nữa, bởi vì cô ta đã ngồi ở đây nhìn thấy lễ tế Thần Biển được lặp lại hai lần.
Mỗi năm đều có một bé trai và một bé gái bị ném xuống biển, nhưng đều không thấy bọn họ trở về.
Nếu Tiểu Tiểu đi tìm cha mẹ của bé trai và bé gái hỏi, bọn họ sẽ nói con mình đã vào đất liền đi học, nói đi nói lại vô số lần khiến cô bé hoài nghi liệu kí ức của mình có phải có vấn đề gì rồi không.
Có một ngày, cha cô ta lái thuyền chở một người, một thiếu niên ngồi ở trên xe lăn.
==.-..
Thoạt nhìn người thiếu niên này mới chỉ có mười mấy tuổi, hai má tái nhợt như người bị bệnh, cơ thể gầy gò nhỏ bé ngồi trên chiếc xe lăn khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Trẻ em trên đảo Trường Thọ không nhiều, những đứa trẻ sống bên bờ biển, cả ngày không phải đánh bắt hải sản thì cũng là câu cá, chẳng lúc nào chịu ngồi yên, cho nên đa phần đều có làn da ngăm đen, Tiểu Tiểu chưa từng gặp được người nào có khuôn mặt thanh tú và tinh xảo như vậy, khiến cho Tiểu Tiểu nhìn quên cả chớp mắt.
Có lẽ là đã nhận ra điều gì, người thiếu niên quay đầu lại nhìn về phía bên này, ánh mắt người nọ sắc bén, gương mặt lạnh lùng, nào còn chút dáng vẻ nhỏ gay gò và đáng thương nữa?
Rõ ràng là Tiểu Tiểu đứng cách thiếu niên kia hơn hai trăm mét, vậy mà người nọ vẫn có thể phát hiện ra cô ta đang nhìn lén mình, quay lại đối diện trực tiếp với ánh mắt của Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu sửng sốt.
Cô ta thường ngồi ở đây và quan sát mọi người, chưa từng có ai sau khi bị Tiểu Tiểu quan sát lại còn quay lại nhìn cô ta cả, nhưng quả thật trước đây cô ta chưa từng nhìn thấy một người đẹp trai như vậy, cũng chưa từng nhìn ai lâu như vậy.
BỊ người ta phát hiện ra khi đang nhìn lén đều sẽ xấu hồ, Tiểu Tiểu có tật giật mình mà rụt cổ lại, cũng lo lắng rằng liệu người thiếu niên kia có tới tận cửa nhà hỏi cha xem mình là ai không, lại nghĩ chẳng may người thiếu niên này hỏi xem tại sao mình lại nhìn lén người ta, lúc đó cô ta biết trả lời như thế nào.
Nghĩ đến sau này dù sao cũng sẽ bị cha mắng, còn có khả năng bị cha dùng gậy trúc đánh mông, Tiểu Tiểu tức giận mà bò dậy tiếp tục nhìn chằm chằm về phía bên kia, hừ, nhìn thêm máy lần nữa cũng đều kiếm lời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận