Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 266:

Chương 266:Chương 266:
Chuong 266:
Sau đó cậu nhóc chợt nhận ra Tô Vân Thiều hỏi câu này nhằm mục đích gì, hoảng loạn mà vội vàng bổ sung: "Cô xem công viên này lớn như vậy, mỗi ngày còn có nhiều khách tới chơi như thế, tôi bận tới mức chân còn sắp không chạm tới đất rồi, làm gì còn thời gian để chạy tới chỗ nào nữa? Đúng không?"
Trường Tôn Thụy ngang khuôn mặt nhỏ lên, lộ ra một khuôn mặt tươi cười ngoan ngoãn.
Nhưng chính bản thân cậu nhóc lại không biết nụ cười của mình gượng gạo thế nào, lại khiến người khác trông thấy mà đau lòng ra sao, Lôi Sơ Mạn, Triệu Tình Họa, Cái Khiết và Tô Y Y đều không đành lòng xem tiếp mà quay mặt đi.
Dáng vẻ này của Trường Tôn Thuy so với lúc hoạt bát hay giận dỗi đến mức muốn dậm chân với Tô Vân Thiều quá khác nhau, khiến Tần Giản nhìn thấy cũng phải nhíu mày.
Người ta bảo trẻ con biết khóc mới có sữa uống, còn đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện sẽ chịu thiệt thòi, Trường Tôn Thụy hẳn là đứa nhỏ ở về sau.
Tô Vân Thiều phá nát vẻ mặt lừa mình dối người của thằng nhóc: "Cậu chưa từng rời khỏi nơi này."
Trong phút chốc, nụ cười trên mặt Trường Tôn Thụy đông cứng lại.
Các bạn nhỏ ngơ ngác nhìn nhau, chưa từng rời khỏi nơi này là có ý gì?
Tần Giản: "Địa Phược Linh2"
Bách Tinh Thần: "Trước kia Vân Thiều từng nói qua một lần, chỉ những người tự sát mới có khả năng trở thành Địa Phược Linh."
Cái Khiết: "Vậy cậu ta đang nói dối à?"
Ngọc Bạch Y: "Tớ không nghĩ như vậy.”
Nếu vậy, Trường Tôn Thụy do bệnh tim tái phát mà chết, vì nguyên nhân gì mà không rời khỏi công viên giải trí thần bí này
Các bạn nhỏ háo hức nhìn về phía Tô Vân Thiều, chờ đợi lời giải thích cho nghi hoặc từ cô.
Tô Vân Thiều không giải đáp thắc mắc cho bọn họ trước, mà là nhìn thẳng vào Trường Tôn Thụy đang lo lắng, nhắc nhở cậu ta: "Thời điểm cậu mới chết, mới trở thành một quỷ hồn, bởi vì không biết được sự khác biệt giữa lúc còn sống và lúc đã chết, trong một thời gian ngắn sau khi chết cậu sẽ gặp phải tìm trạng bối rối, hoang mang, cho đến khi cậu phát hiện ra mình có thể đi xuyên qua con người, lúc nó cậu mới biết được vấn đề của mình."
"Trừ phi là tự sát hoặc bị ma quỷ kéo đi làm người chết thay, thì hầu hết quỷ đều có thể đi lại rất tự do, ngoại trừ có người cố ý làm phép "giữ" nó lại ở một chỗ." Thêm vào một chữ "giữ” được nhấn mạnh, đã giúp các bạn nhỏ nhận ra được ý nghĩa của chữ này, chắc là cưỡng ép ở lại rồi. ... Trường Tôn Thụy là bị người ta cố ý nhốt lại ở chỗ này.
"Không thể nào?" Lần trước Tô Y Y tới nơi này, đã trải nghiệm phần lớn cơ sở vật chất tại công viên, cô ấy có thể khẳng định mà nói: Nhà họ Hứa xây dựng công viên này đã rất dụng tâm.
"Để giữ chân một con quỷ nhỏ có cần phải sắp đặt nhiều như vậy không? Tuy tiện dùng một trận pháp nào đó là có thể vây khốn cậu ta rồi2"
Đúng là Tô Y Y không rõ về mấy cái trận pháp có thể vây giữ ma quỷ lắm, nhưng vị thiên sư kia có thể bày ra hàng ngàn trận pháp lợi hại ở công viên này như thế, vậy dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, việc bắt giữ một con quỷ với người này chỉ là chuyện nhỏ!
"Nếu chỉ muốn bắt giữ, không cần phải rắc rối như vậy, đơn giản nhất là dùng quỷ dời tường, để cậu ta cứ mãi quản quanh một chỗ, vĩnh viễn không thể đi ra được." Tô Vân Thiều nhìn các bạn nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý tới Trường Tôn Thụy,"Bỏ ra một đống tiền để xây dựng công viên, chính là muốn để cậu ta ở chỗ này mà vui vẻ một chút."
Lời này đã đủ rõ ràng rồi: Người nhà họ Hứa vì để nhốt Trường Tôn Thụy mà đã tỉ mỉ xây dựng nên một nhà giam đội lốt công viên giải trí thần bí, không cho cậu ta ra ngoài.
Các bạn nhỏ không dám tin, điều này không phải quá điên rồ rồi sao?I
Ai nghe được chuyện này cũng cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy nhà họ Hứa cho dù có tiếc thương đứa trẻ đến đâu, cũng không thể tước đoạt quyền sống tự do của đứa trẻ đó được, cho dù nó đã chết rồi.
Nhưng bình tĩnh lại, họ lại cảm thấy để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đúng là rất khó chấp nhận được, cho dù có làm ra hành động vô lý như thế nào cũng có thể hiểu được.
"Tôi không tin!" Vanh mắt Trường Tôn Thụy đã do hoe, đôi tay nhỏ siết chặt lại, như thể phải làm như thế cậu nhóc mới có sức lực để phản bác lại cách nói của Tô Vân Thiều.
"Mẹ và ông bà ngoại thương tôi như vậy, sẽ không nhốt tôi ở chỗ này đâu!"
"Ba cậu đâu?" Tô Vân Thiều hỏi.
Trường Tôn Thụy sững sờ.
Tô Vân Thiều lặp lại một lần nữa: "Ba cậu có từng tới thăm cậu chưa?”
Mỗi một lần Trường Tôn Thụy nhắc tới người nhà, đều chỉ có mẹ và ông bà ngoại, không có nhắc tới ai khác nữa, càng không nhắc tới người cha đóng vai trò vô cùng quan trọng trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ.
Tô Y Y vốn định nói: Có khả năng là ba của Trường Tôn Thụy đã qua đời, cho nên bây giờ mới không thể tới thăm cậu ta.
Nhưng rồi cô ấy nghĩ lại, cho dù là ba đã mắt, vậy thì ông bà nội đâu? Không phải là họ hàng bên nội của cậu ta cũng mắt hết rồi đó chứ?
Trường Tôn Thụy cúi cái đầu nhỏ xuống, không nói gì, thái độ u buồn đó đã thay cho câu trả lời: Ba cậu vẫn còn khoẻ mạnh, chỉ là không có tới thăm cậu mà thôi.
Nắm đắm của Tần Giản càng thêm chặt, cậu ta cố cắn răng nuốt chữ "Mẹ kiếp" sắp vọt ra khỏi họng. Im lặng khoảng chừng mười giây, Trường Tôn Thụy ngang đầu lên, sau khi bình tĩnh lại, cậu nhóc lại trưng ra vẻ mặt quý ông vui vẻ.
"Ba tôi còn bận việc, chưa có thời gian tới thăm tôi cũng là chuyện bình thường, chờ đến khi đỡ bận ông ấy sẽ tới thăm tôi, tôi chỉ cần ngoan ngoãn chờ ở đây là được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận