Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 532:

Chương 532:Chương 532:
Chương 532:
Nguyên khí dạo chơi rất thuận lợi, đi thẳng một đường thông suốt, mãi tới khi nó chạy tới chỗ trái tim thì bỗng dưng bị thứ gì đó cắn một cái.
Tô Vân Thiều ra lệnh cho nguyên khí trở về, rồi lại tiến tới một lần nữa, vẫn bị cắn một cái.
Tình huống giống như thế này đã phát sinh ở nhà họ Thời cách đây không lâu, cô cần thận thăm dò máy lần, phát hiện ra sự thật là hai người họ bị trúng cổ, nhưng cổ này có sự khác biệt so với tình huống của Thời Luyện.
Cổ ở trong người Thời Luyện là kiểu cắn nuốt nguyên khí trong cơ thể, sau đó không ngừng sinh sôi nảy nở, rồi lại tiếp tục cắn nuốt nguyên khí, dần dần bào mòn và giết chết người đó. Có thể là vì thời gian hai cô gái bị trúng cổ còn ngắn nên trong cơ thể họ chỉ có một con cổ này thôi.
Như vậy, vấn đề ở đây là: Loại cổ nào có thể khiến người ta nhận sai huyết thống, nhận sai người thân chứ?
Tô Vân Thiều có quá ít kiến thức về cổ, thế là cô quyết định lầy cổ Âm Dương ra, mặc kệ trong cơ thể họ là loại c6 nào, chỉ cần ăn hết nó là có thể giải quyết được van đề rồi.
Cô buông ba cô gái ra, đi lên lầu mang đá núi lửa xuống, tối thiểu thì ở trong mắt người khác, đó là đá núi lửa. Tô Van Thiều nói cô gái xoay người, hướng mặt về phía cô, quay lưng về phía mấy người đàn ông trong phòng. Sau đó, cô kéo cổ áo cô gái ra, để cổ Âm Dương ở trước ngực của cô ấy.
"Hòn đá nhỏ, bên trong có một con cổ, em có thể giải quyết nó không?"
Hòn đá nhỏ đứng nguyên tại chỗ, không muốn động đậy, giống như một cục đá không có sự sống Vậy.
Tô Vân Thiều cắn đầu ngón tay một cái, nặn ra một giọt máu, nhỏ vào hòn đá, nó ngay lập tức sống lại, ôm lấy ngón tay cô, vui vẻ hút máu. Sau khi nhận được thù lao, nó quay lại rồi lập tức chui vào trong ngực cô gái. Máu tươi chảy ra từ da cô gái, dưới làn da cô ấy có con côn trùng đang bò.
"Việc này..." Lữ Thư Nam bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch, còn Phan Hồng Viễn thì nhíu mày thật chặt.
"Thí chủ không cần lo lắng." Tuệ Tâm vừa nhìn thấy là biết ngay đã có chuyện gì xảy ra.
"Hai người họ bị trúng cổ, vì thế có một thời gian ngắn, họ như mắt đi thần trí, hành động và tư duy cũng vì vậy mà trở nên giống côn trùng. Bây giờ, Tô đạo hữu đang giúp họ giải cổ, sau khi giải xong thì có thể khôi phục lại bình thường rồi."
Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn nghe vậy thì yên tâm rồi, nhưng ba mẹ Tô lại không yên lòng: "Đại sư, Vân Thiều cho nó ăn máu của mình, sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe của con bé chứ?"
Tuệ Tâm nói: "Hai người không cần phải lo lắng, Tô đạo hữu sẽ tự biết cân nhắc."
Vẫn còn vài ý Tuệ Tâm chưa nói ra: Với mắt nhìn của anh ấy cho thấy, con cổ màu đen kia rõ ràng đã nhận Tô Vân Thiều làm chủ. Giữa người và cổ có mối quan hệ nhất định, sau khi nuôi một thời gian thì con cổ kia sẽ không làm hại cô nữa.
Sự thật chứng minh rằng, cổ Âm Dương mà Tô Vân Thiều dùng máu mình nuôi bao lâu nay vẫn rất là xuất sắc. Nó chui vào trong cơ thể cô gái chưa tới hai phút đã chui ra rồi nằm vào lòng bàn tay Tô Vân Thiều, kiêu ngạo ngang đầu, cái mặt venh lên. Chẳng hiểu sao một con cổ như nó cứ một hai phải vượt qua chủng tộc, đòi học tập cái tính của hai con trăn Vân Tiêu và Vân Đình nữa.
Tô Vân Thiều xoa xoa đầu hòn đá nhỏ, rồi giúp cô gái bôi thuốc, cầm máu, sau đó lại dùng nguyên khí thanh lọc cơ thể cô ấy một lần nữa, giúp cô ấy tỉnh lại hoàn toàn.
Cô gái nhìn mọi người trong phòng, rồi nhìn qua cô em ngốc, rất nhanh đã nắm được tình hình.
"Chị đã cứu bọn em sao?"
Tô Vân Thiều gật nhẹ đầu, không nói lời nào. Tô Y Y chạy veo tới, ôm lấy cổ cô từ phía sau, điên cuồng chứng minh sự tôn tại của mình: "Đây là chị gái của chị, không phải chị của em, không được phép gọi loạn!"
Tất cả mọi người: "..."
Ba mẹ Tô vui mừng vì hai đứa con gái thân thiết với nhau, rồi lại chợt cảm thấy hình như con gái nhỏ của mình có lòng chiếm hữu mạnh quá thì phải, hơi đau đầu rồi đây.
Cô ấy hơi kinh ngạc, rồi đột nhiên cũng bị một người ôm lấy cổ mình từ phía sau giống y như cách Tô Y Y đang làm vậy.
Quả chanh nhỏ đã hóa thành hình người đang ôm lấy cô ấy, hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau, giọng nói đầy mùi chua: "Chỉ mình cậu có chị a? Tôi cũng có, còn có hai người lận, tức chết cậu chưa!"
Trong không khí loáng thoáng tỏa ra mùi chanh, ba Tô mẫn cảm bịt mũi lại.
Tô Vân Thiều: "..."
TôYY.”..."
Cô chị gái giơ tay xoa xoa đầu quả chanh nhỏ: "Manh Manh, không có gì đâu, chị ấy chỉ sợ chị sẽ cướp chị gái của chị ấy thôi. Tâm lý và hành động như thế này, con người gọi đó là lòng ham muốn chiếm hữu, giống như em không muốn người khác gọi chị và Bồi Bói là chị vậy đáy."
"Thật sao? Bọn họ cũng sẽ hôn hôn sao?" Quả chanh nhỏ thăm dò một chút rồi hôn lên mặt cô ấy một cái, sau đó quay qua nhìn Tô YY ánh mắt lóe sáng day khiêu khích: Hai người chắc chắn là không rồi!
Tô YY: HI
Cơn nóng giận nháy mắt xông lên đỉnh đầu, Tô Y Y lập tức nhắm thẳng tới mặt Tô Vân Thiều mà một hôn cái chụt. Cô ấy cảm thấy như thế này không đủ để vượt qua quả chanh nhỏ thành tỉnh kia, thế là quay qua hôn thêm lên má bên kia của Tô Vân Thiều một cái nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận