Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 625:

Chương 625:Chương 625:
Chương 625:
Lần đó, khi thẳm vấn Vương Thúy Hoa cũng tiến hành ở trong phòng thẩm vấn, vì thế cô đã có kinh nghiệm, biết mình nên làm như thế nào.
Lần này Cao Nhiên cùng đi vào với Tô Vân Thiều, Cao Nhiên dùng thân phận đội trưởng đội đặc biệt để tạo áp lực tâm lý với Vân Lệ Lệ.
Sở dĩ lựa chọn thẳm van Vân Lệ Lệ trước, mà không phải Vân Gia Thụ, là vì với tư cách là một người phụ nữ, Tô Vân Thiều cảm thấy so với Vân Gia Thụ, Vân Lệ Lệ sẽ dễ tiêu diệt hơn.
Cuộc thảm vấn này là do Tô Vân Thiều làm chủ, Cao Nhiên chỉ tới làm linh vật tran áp, cho nên anh ấy ngồi cạnh cô trưng ra bộ mặt lạnh lùng, chỉ nói một đoạn mở đầu: "Cuộc thẩm van giữa cô và Vân Gia Thụ được tiến hành cùng lúc, bây giờ, xem một trong hai người, ai chủ động mở miệng trước thì tôi sẽ nộp đơn xin giảm nhẹ hình phạt cho người đó."
Vân Lệ Lệ cười nhạo: "Lời nói của anh chỉ có thể lừa được trẻ con không hiểu chuyện mà thôi, tội mà cả thôn chúng tôi phạm phải sao lại có thể xin xử nhẹ được chứ, cũng không thể giúp tôi đàng hoàng sống ở bên ngoài được. Các người hết hy vọng đi, tôi sẽ không nói gì cả đâu."
Cao Nhiên đã sớm biết rằng không thể dễ dàng khiến Vân Lệ Lệ mở miệng, nghe thấy lời này anh ấy cũng không nản lòng nhụt chí, chỉ khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế, dùng ánh mắt lạnh như băng mà nhìn chằm chằm vào Vân Lệ Lệ.
Tô Vân Thiều tiếp lời: "Chính cô cũng biết được bản thân mình mang tội nghiệt nặng nè, vì sao cô còn giúp đỡ những kẻ kia làm chuyện ác? Deu cùng là phụ nữ, cô không cảm thấy những hành vi ấy rất quá đáng sao?"
"Có cái gì quá đáng cơ chứ?” Vân Lệ Lệ ngắm nhìn móng tay xinh đẹp của mình, không thèm liếc nhìn Tô Vân Thiều cùng Cao Nhiên nửa cái.
"Là do vận may của những người phụ nữ đó không tốt, để bọn buôn người bắt được, chúng tôi chỉ là xuất phát từ lòng đồng cảm mới mua mấy cô ấy về, giữ lại trong thôn, cho ăn, cho mặc, nếu không, để các cô ấy bị bán tới nơi khác, ai biết được họ sẽ gặp phải hoàn cảnh gì chứ?"
Tô Vân Thiều: "Cô cảm thấy là cô đang cứu giúp những người phụ nữ kia sao?”
"Không thì sao?" Vân Lệ Lệ bắt chéo chân, bày ra dáng vẻ cao ngạo mà nhìn Tô Vân Thiều,"Nói đến đây, cô còn chưa trưởng thành đúng không? Tuổi còn nhỏ, làm sao cô biết nguy hiểm ở thế giới bên ngoài kia chỉ là chuyện rất bình thường. Tôi tốt bụng mà nói cho cô biết một chút, bọn buôn người sẽ đem những người phụ nữ mà chúng tôi không cần bán tới những nơi thế nào."
"Tới thôn của chúng tôi rồi, họ còn có thể vẻ vang mà gả cho người trong thôn của chúng tôi, làm một người phụ nữ bình thường. Nhưng tới những nơi khác, họ chỉ có thể trở thành một công cụ tình dục mà thôi, hầu hạ ba thế hệ từ trên xuống dưới, sinh con xong sẽ bị cởi sạch quần áo, đánh gãy hai chân, chỉ cần giữ lại cái bụng có thể sinh con là được."
Lời Vân Lệ Lệ nói ra nghe có vẻ rất khó tin, nhưng đây đều là sự thật.
Tần Sóc đã bắt được không ít tên buôn người, khi lần theo manh mối mà bọn buôn người cung cấp, anh ấy phát hiện ra một cô gái, vốn đó là một cô gái khỏe mạnh, nhưng bao nhiêu năm lại bị nhốt trong một tang hầm dưới mặt đắt, bốn mùa xuân hạ thu đông chỉ được cuốn một mảnh chiếu cũ, mỗi ngày chỉ được ăn một cái bánh bao, ăn uống vệ sinh đều diễn ra cả trong hằm tối.
Muốn bỏ chạy ư? Không có quần áo, cô ấy biết chạy như thế nào? Ăn còn không đủ no, cô ấy lầy đâu ra sức mà chạy đây?
Nhưng những thứ này còn chưa phải là điều tôi tệ nhát.
Tần Sóc đã từng gặp được một án tử vô cùng thê thảm, một cô gái vốn xinh xắn đáng yêu như hoa lại bị khoá trong chuồng heo bằng một sợi xích thật dài, mỗi ngày đều ăn ít làm nhiều, ban ngày thì nấu cơm hau hạ, quét tước, chăn heo, buổi tối lại trở thành công cụ cho toàn bộ đàn ông trong căn nhà đó giải toả.
Càng đáng sợ hơn là, khi tin tức cô gái nọ bị xích trong chuồng heo bị truyền tới tai những người dân khác trong thôn, những người đàn ông biết chuyện sẽ nhân lúc đêm tối lén tối xâm hại cô ấy, mỗi ngày cô ấy đều ăn không đủ no, ngay cả sức lực phản kháng cũng chẳng có.
Cho đến khi cô gái nọ mang thai đứa trẻ không biết là của người đàn ông nào, cô ay mới được thả ra, chuyển từ nơi do dáy ban thiu là chuồng heo tới một nơi tốt hơn một chút, chính là phòng chứa củi.
Ngay cả khi cái thai đã lớn, cô ấy vẫn không thể thoát khỏi sự xâm hại của đám súc sinh kia.
Có người phụ nữ nào chấp nhận được việc mình sinh con cho đám người ghê tởm đến mức ấy?
Vì thế cô gái nọ đã cố tình vấp ngã máy lần, dùng củi gỗ trong phòng chứa củi đánh vào bụng, đến khi sảy thai mới thôi.
Nhưng cơn ác mộng chưa kết thúc ở đó.
Việc thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài và điều kiện vệ sinh kém khiến cô gái nọ bị nhiễm khuẩn sau khi sinh non, cô ấy đổ bệnh nặng, sốt cao kéo dài.
Nhưng những người trong ngôi nhà kia không hề đưa cô ấy tới bệnh viện, cứ để mặc cô ấy trong phòng củi tự sinh tự diệt.
Nhiễm trùng do vi khuẩn hiếm khi có thể dựa vào khả năng miễn dịch của cơ thể mà khỏi được, cần phải uống thuốc mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận