Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 539:

Chương 539:Chương 539:
Chuong 539:
Trong câu nói này đã để lộ ra rất nhiều thông tin, Tô Vân Thiều nói: "Tây Tây, Bối Bối, cổ là một sinh vật đặc biệt chỉ có ở Miêu Cương, đa phần người trong Huyền môn đều không biết cách giải cổ, may là chị có hòn đá nhỏ nên mới có thể giải cổ cho hai đứa nhanh như thế. Chị muốn biết các em đã trúng cỗ ở đâu, lúc đó trong cơ thể cả hai có phản ứng đặc biệt nào hay không?”
Phan Tây Tây và Phan Bồi Bối không hiểu rõ về cổ cho lắm, cũng không dám chắc mình đã trúng cổ lúc nào, dù cố gắng nhớ cách mấy thì đầu óc vẫn trống rỗng.
Thấy khuôn mặt của hai cô con gái nhăn tít lại vì đang phải vắt óc suy nghĩ, Lữ Thư Nam lại cho rằng chúng đang phải nhớ lại những chuyện tàn nhẫn mà mình đã từng trải qua, cho nên buột miệng nói: "Tây Tây, Bối Bối, không nhớ được thì thôi đừng nhớ nữa con al
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn Lữ Thư Nam bằng ánh mắt kỳ quái.
Lúc này, ba Tô và Phan Hồng Viễn vừa đánh bài chuồn ban nãy cũng đã trở lại.
Phan Hồng Viễn trừng mắt nhìn Lữ Thư Nam đang nói tằm bậy tầm bạ, nhưng khi chuyển tầm mắt về phía con gái thì ông ấy lại cố bày ra vẻ mặt hiền hòa hơn.
"Tây Tây, Bối Bối, tuy hai con trúng cổ nhưng may mắn gặp được người giải cổ giúp, còn những người trúng cổ khác, có lẽ họ đang phải chịu rất nhiều đau khổ vì nó, gấp gáp quá sẽ dễ bỏ qua nhiều chỉ tiết, hai đứa cứ suy nghĩ từ từ thôi, đừng sốt ruột."
Ông ấy nói như thế vừa có thể để Phan Tây Tây và Phan Bối Bối biết tầm quan trọng của chuyện này, cũng vừa nhắc nhở Lữ Thư Nam phải có cái nhìn sâu rộng và toàn diện, không thể giở thói ích kỷ chỉ vì lo lắng cho con gái được. Họ là cha mẹ, phải làm tấm gương sáng cho con gái noi theo mới đúng.
Lữ Thư Nam biết mình nói sai cho nên cũng vội vàng sửa miệng: "Ý mẹ là thế đó." Phan Tây Tây và Phan Bối Bối đều biết chuyện này rất quan trọng, cho nên cũng gật đầu tiếp tục suy nghĩ.
Tô Vân Thiều nhắc nhở một số manh mối giúp bọn họ nhớ lại: "Không cần nhớ lại những chuyện xa xôi lắm đâu, hai em chỉ cần nhớ lại xem từ khi nào thì y thức, thân thể và suy nghĩ của mình bắt đầu mơ hồ và bị cổ khống ché, kế tiếp bắt đầu dò dần từ đó về trước để tìm ra những điểm kỳ quặc là được."
Quả chanh nhỏ cũng nói: "Từ khi hai chị gặp em thì đã như thế rồi, cho nên nhất định là chuyện xảy ra từ trước đó nữa cơ."
Nhờ có giới hạn về thời gian như thế này nên mục tiêu cũng tương đối dễ xác định hơn.
Hai chị em vẫn không quá chắc khi nào mình trúng cổ, cho nên bắt đầu ngồi đối diện nhau rồi mày mò từng quãng thời gian.
"Lúc leo cây hái quả hả?"
"Hình như từ trước đó nữa cơ.”
"Lúc trộm khoai lang?”
"Cỡ cỡ đó á."
"Lúc tắm rửa chăng?"
"Ừ, có hơi đau."
Bỗng hai chị em đồng thanh hô lên: "Suối nước!"
Chỉ cần nhớ được là khi nào thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều, Phan Tây Tây nói: "Hai chúng em đã thử trốn thoát rất nhiều lần, những lần bị bắt lại và bán đi tiếp đa số đều do ăn phải đồ ăn và nước uống của người khác cho nên bị chuốc thuốc mê, bởi vậy về sau chúng em đều nhịn đói, có ăn thì chỉ ăn những thứ mọc ra từ trong đất, uống thì uống nước sông, nước suối, nước mưa, sương sớm.”
Phan Bối Bối: "Con gái đi lang thang bên ngoài rất nguy hiểm, cho nên chúng em không dám ăn mặc quá sạch sẽ, người ngợm bẩn thỉu một tí mà lại an toàn hơn, bởi vậy chúng em rất ít khi rửa mặt hay tắm rửa. Thời tiết ở phía Nam quá nóng, không tắm thường xuyên thì người chua lè, cho nên chúng em tranh thủ lúc giữa trưa nắng nóng thì đi tắm một cái, lúc đang tắm có cảm giác như bị con gì cắn, nhưng chúng em không tìm thấy con sâu nào, sau đó thì không thấy đau nữa cho nên cũng quên luôn."
Nếu không phải Tô Vân Thiều muốn điều tra tới cùng, hai cô gái thậm chí còn không biết có thể mình đã bị trúng cổ từ lần bị cắn đó.
Các cô bé tầm tuổi này đáng ra sẽ được đến trường đi học cùng với các bạn nam bằng tuổi, những lúc nghe giảng chán quá thì lén lút trốn học, hoặc khi đánh không lại "kẻ địch" mang tên buồn ngủ vào buổi trưa mùa hè thì họ sẽ nằm gục lên bàn ngủ một giấc no say.
Thế mà khi kể về cuộc sống bị lừa bán, ăn bữa nay đói bữa mai, Phan Tây Tây và Phan Bối Bối lại không hề cảm thấy tự ti, cũng không hề đau buôn hay giận dữ, thái độ bình thản như thể cuộc sống như thế mới là bình thường đối với họ vậy.
Lữ Thư Nam không kìm được nước mắt, mẹ Tô cũng đau lòng khóc ra tiếng, Tô Y Y sụt sùi, thậm chí hai người đàn ông như Phan Hồng Viễn và ba Tô cũng cảm thấy xót xa.
Người trong cuộc - Phan Tây Tây và Phan Bối Bối - thấy họ khóc nhiều như thế thì cũng hơi xấu hồ, thế là chủ động rút khăn giấy để trên bàn trà ở phòng khách đưa cho họ.
Phan Tây Tây: "Không sao mà, đều qua cả rồi, mọi người đừng buôn nữa."
Phan Bối Bối: "Thật ra chúng con cũng gặp được người tốt mà, như Đại sư Tuệ Tâm nè, anh ấy đã tốt bụng dẫn chúng con về đó."
Lữ Thư Nam ôm hai cô con gái dù đã trải qua bao nhiêu chông gai vẫn hiểu chuyện và sống tích cực hướng về phía trước vào trong lòng, gào khóc: "eu do mẹ không tốt, nếu ngày ấy mẹ có thể nắm chặt tay của các con, thà chết cũng không buông ra thì hai con đã không bị bọn buôn người bắt cóc, cũng không cần phải trải qua những chuyện này rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận