Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 710:

Chương 710:Chương 710:
Chương 710:
Hai bọn nó đã ăn xong cơm chiều, còn những người khác thì vẫn chưa được ăn.
Nghĩa trang nơi phần mộ tổ tiên của người trong thôn Cổ được xây dựng ở phía sau ngọn núi theo hướng Bắc của thôn Cổ. Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, bọn họ có thể nhìn thấy những cột khói bếp đang lượn lờ.
Thời gian đã muộn, người trong thôn đang lục đục chuẩn bị làm cơm chiều.
Nếu bọn họ đi xuống vậy thì chắc chắn sẽ bị người trong thôn kéo vào ăn cơm nhỉ? Nhưng cả nước lẫn đồ ăn trong thôn Cổ đều có độc. Hay là không ăn? Vậy thì sẽ phụ ý tốt của người trong thôn giành cho họ, hơn nữa còn lãng phí đồ ăn đã làm xong.
Nhưng nếu không ăn cơm, uống nước ở đây thì cũng phải báo cho mấy vị chủ nhà nơi bọn họ ở nhờ, để bọn họ biết không cần chuẩn bị thức ăn, tránh gây ra tình trạng lãng phí.
Còn về phần lý do, còn phải xem bản thân từng người tìm như thế nào.
Trên đường đi xuống núi, bọn họ lại gặp được mấy người Lạc Tầm Lục, Khúc Vu Hoa và Quách Uyen Thanh đang muốn lên núi. Không biết vì lí do gì, cả ba cô gái lại đi cùng với nhau.
Bởi vì đụng mặt nhau nên Tuệ Tâm đã chủ động nói cho bọn họ tin tức đã thu thập được, bao gồm cả việc nước uống và đồ ăn đều có độc, những chỗ kỳ quái của nghĩa trang kia và cả việc bé mập lẫn năm con cổ trùng màu xanh đều đang ở chỗ của Tô Vân Thiều.
Không để cổ trùng ở chỗ cô, mấy người họ cũng không biết nên xử lí cổ trùng thế nào mới phải. Chi bằng giao lại cho người có chút kinh nghiệm nuôi cổ trùng, tránh tình trạng cổ trùng chết trong tay bọn họ, khiến đoạn manh mối cuối cùng cũng mắt luôn.
Cả Lạc Tầm Lục, Khúc Vu Hoa và Quách Uyễn Thanh đều không có ý kiến gì. Bởi vì ba người bọn họ không tham gia vào quá trình tìm kiếm, nên không thể nói gì về tung tích của cổ trùng được. Càng huống hồ đối với con gái mà nói, họ luôn không thích những loài sinh vật giống như cổ trùng. Nếu có thể lựa chọn thì chắc chắn sẽ không tiếp nhận những thứ như thé.
Sau khi nghe được tin tức từ chỗ Tuệ Tâm, ba người cũng nói ra những chuyện mà bản thân mình phát hiện, đồng thời bổ sung tin tức cho nhau.
Lạc Tam Lục: "Em đã đi thăm dò địa hình của toàn bộ thung lũng, sau đó mới phát hiện ra nơi đây chính là một trận pháp tự nhiên. Tuy lực liên kết không lớn, nhưng đủ để tất cả sương mù có độc đều lưu lại bên trong và không thể nào phát tán ra bên ngoài. Mặc dù bản thân đã cố gắng thử thay đổi trận pháp nhưng hoàn toàn không có tác dụng, có lẽ là bởi vì tu vi của em không đủ."
Khúc Vu Hoa: "Tôi phải dùng quân áo và phụ kiện tóc lúc trước mang theo vào đây mới lấy được một số tin tức từ chỗ mấy cô gái địa phương. Bọn họ nói rằng thôn Cổ đã có lịch sử hơn bốn trăm năm, còn về phần tại sao mỗi hộ gia đình ở đây lại sinh nhiều con như vậy thì chính họ cũng không biết. Chỉ biết rằng đó là quy tắc do tổ tiên truyền lại, không thể thay đổi. Nếu tùy tiện thay đổi sẽ xảy ra chuyện lớn.” Quách Uyển Thanh: "Tôi dạy đám trẻ con chút quyền cước. Hơn nữa còn nói với bọn nhỏ rằng sau khi luyện xong có thể giúp nâng cao sức khỏe. Bọn trẻ vừa học vừa nói, chỉ cần có cổ trùng trong người thì cả đời này bọn họ sẽ không mắc phải căn bệnh nặng nào.”
Tất cả mọi người: 222?
Rất tốt, những chuyện bí an càng lúc càng nhiều rồi.
Nếu hai nghĩa trang đã ghé thăm rồi, thì Lạc Tầm Lục, Khúc Vu Hoa và Quách Uyễn Thanh cũng không cần lãng phí công sức đi thêm một chuyến nữa. Chín người hẹn nhau mười hai giờ đêm nay sẽ đến từ đường để tiếp tục điều tra. Mà lúc này, những vị giám khảo đang xem buổi phát sóng trực tiếp trên núi Thanh Vân đều nhìn về phía Kì Hồng Liên.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Kỳ Hồng Liên trừng mắt nhìn lại từng người một: "Đây là vòng bán kết, cần phải phân thắng bại. Vậy nên đồ đệ của tôi có giấu chút tin tức mà bản thân tự nghe ngóng được thì đã làm sao? Cũng không phải là cố ý nói sai de lừa gạt bọn họ."
Nếu như là ngày thường, mọi người đều làm thế tất nhiên cũng sẽ chẳng có gì.
Nhưng hiện giờ mang ra so sánh với những người nói hết ra tin tức của bản thân, cùng nhau đồng tâm hiệp lực giải quyết vấn đề của thôn Cổ thì rõ ràng hành vi của Khúc Vu Hoa có chút ích kỉ.
Đông Nguyên thẳng thắn vạch trần: "Kỳ môn chủ, tuy đều là nữ nhưng ba thí sinh còn lại cũng không làm như vậy.”
Kỳ Hồng Liên đều đã nhìn thấy, nhưng bà lại cảm thấy đồ đệ của mình không hề làm sai điều gì: "Vốn dĩ người không vì mình trời chu đất diệt. Bây giờ đồ đề của tôi giấu chút manh mối đã bị mấy người nhắm tới. Tôi không tin sau này đồ đệ của mấy người tự mình tìm ra manh mối cũng sẽ không làm vậy. Tôi đợi xem đến lúc đó mây người còn nói được gì không.”
Những vị giám khảo khác, người thì trầm mặc, người thì lắc đầu, không một ai nói thêm điều gì nữa.
Khoảng chín mười phút sau, chín người kẻ trước người sau quay trở về hộ gia đình mà mình ở nhờ.
Tô Vân Thiều lấy lí do không muốn làm phiền nhà họ Dương và bản thân cô cũng đã chuẩn bị sẵn đồ ăn để khéo léo từ chối suy nghĩ muốn chuẩn bị cơm cho cô của nữ chủ nhà Vệ Hồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận