Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 831:

Chương 831:Chương 831:
Chương 831:
Trước ánh sáng của đèn flash, con yêu quái kia có cái đầu khác hoàn toàn đầu rắn, nó càng giống với đầu ngựa và có râu hơn.
Tô Vân Thiều âm thầm hít một hơi thật sâu, cô chiếu ánh đèn vào cái đầu giống đầu ngựa kia, không có sừng, là giao, không phải là rồng.
Chắc là bởi vì con cháu của dân tộc Hoa Hạ là truyền nhân của rồng, cho nên từ khi sinh ra cô đã có thiện cảm với rồng chăng? Vi vậy cô mới có tâm trạng phức tạp như bây giờ, vừa cảm thấy nhẹ nhõm vì thứ bị cầm tù ở đây không phải là rồng, lại cảm thấy thất vọng vì không được nhìn thấy rồng.
"Cô bé." Giọng nói của con giao long màu đen sm ôm, vang dội, cho thấy nó là một con đực.
Tô Vân Thiều ngồi nghiêm chỉnh: "Tôi đây."
Mặc kệ trên thế giới này có còn rồng hay không, nhưng con giao long trước mắt cô chính là loài gần giống với rồng nhất, chỉ cần nó không làm ra chuyện gì độc ác quá mức hoặc làm trái pháp luật thì Tô Vân Thiều vẫn có thiện cảm VỚI nó.
Giao long cúi đầu, giọng nói trầm trầm: "Cô có biết vì sao tôi lại phá cắm chế rồi đưa cô ra ngoài không?"
Tô Vân Thiều: "Không biết." Giao long: "Vì để lấy được chiếc vảy ở trong túi của cô."
Tô Vân Thiều: 222?
Món quà duy nhất mà Ngân Sương tặng cho cô chính là chiếc vảy kia, tuy rằng không biết vì sao con giao long này lại biết cô có được chiếc vảy đó, nhưng cô vẫn nghe lời lầy nó ra.
Chiếc vảy màu trắng bạc kia tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong hoang động u tối, giống như một ngọn đèn trắng nhỏ, tuy không toả ra hơi am như lại làm cho ánh mắt của giao long trở nên dịu dàng hơn, quả nhiên cảm nhận của nó không hề sai.
"Làm thế nào mà cô có được chiếc vảy này?" Tô Van Thiều không bỏ lỡ sự thay đổi trong mắt của giao long, trong lòng cô biết hẳn là giao long có quan hệ gì đó với Ngân Sương, cho nên cô không hề lo lắng cho sự an nguy của mình.
"Là Ngân Sương tặng tôi..." Rồi cô kể ngắn gọn lại chuyện của hai chị em Ngân Sương và Bạch Sương ở thôn Vân cho giao long nghe.
Một mạch kể hết câu chuyện trong vòng ba trăm năm khiến miệng lưỡi của Tô Vân Thiều khô khốc, sau khi câu chuyện kết thúc, cô bèn lấy chai nước khoáng từ trong túi ra uống vài hớp.
Bách Hiểu Thử núp trong sợi len đánh hơi được mùi, nhân lúc miệng túi được mở nó đã đột ngột nhảy ra, mà vừa nhảy ra đã phải đối mặt với đôi mắt khổng lồ của giao long.
Đôi mắt rồng lạnh như băng, giống như đang nói: Con chuột nhỏ bé như mi mà cũng xứng được nghe sao2
Bách Hiểu Thử sợ tới mức run cằm cập, nằm luôn tại chỗ giả chết, bốn chân giơ thẳng lên, để lộ bụng ra.
Tô Vân Thiều đặt chai nước khoáng lại vào trong túi, nhân tiện đóng miệng túi lại, Bách Hiểu Thử lập tức xoay người dậy, tiếp tục dựng tai lên nghe.
Một ngày làm tình báo, cả đời làm tình báo, dưa lớn như vậy, sao Bách Hiểu Thử trong Huyền môn như anh ta không ghi chép lại chứ?!
Trong lòng giao long cũng có tâm sự nên nó cũng lười de ý đến một yêu quái nhỏ nhoi như Bách Hiểu Thử.
Nó không ngờ tới hai chị em Ngân Sương và Bạch Sương lại trải qua bao nhiêu khó khăn như vậy, nó thở dài: "Ngay từ khi con của Ngân Sương được mang tới đây, tôi nên đoán ra hai chị em họ sẽ chẳng có được kết cục tốt đẹp gì."
Ngân Dực? Tô Vân Thiều đột nhiên ngắng đầu lên, Vân Tiêu và Vân Đình đang quấn trên tay cô cũng dựng đầu lên.
"Tiền bối, Ngân Dực bị đưa tới chỗ của ngài sao?" "Thì ra đứa nhỏ kia tên là Ngân Dực à? Là cái tên do Ngân Sương đặt cho sao?"
"Không, là do chồng của Ngân Sương đặt." Trước đó cô không xác định được giao long này có quan hệ thế nào với Ngân Sương, Tô Vân Thiều cũng chỉ kể ra chuyện của hai chị em họ chứ không nói ra chuyện của Ngân Dực.
"Đây là hai đứa con của Ngân Dực, là tôi đã đặt tên cho họ, tên lần lượt là Vân Tiêu và Vân Đình."
Vân Tiêu và Vân Đình cũng hiểu ý mà nhanh chóng bò từ trên cổ tay cô xuống, ngắng đầu nhìn giao long.
Ánh mắt của giao long trở nên phức tạp: "Còn nhỏ quá." Cho dù là con lai nửa người nửa yêu cũng không thể bé như vậy được chứ?
Hai chú rắn Vân Tiêu và Vân Đình bị chê bé đành phải khôi phục lại nguyên hình, ánh mắt hai anh em nhìn giao long mang theo ý chỉ trích "Ông còn không to bằng hai chúng tôi đâu, thế mà còn dám chê chúng tôi nhỏ!”
Giao long không hề tức giận, mà ngược lại giống như một vị trưởng bối nhìn thấy đứa cháu mình yêu thương, nó bật cười sung sướng, sau đó biến trở lại hình dáng thật trước mặt hai anh em Vân Tiêu và Vân Đình.
Ban đầu cơ thể của giao long nhìn còn nhỏ hơn Vân Tiêu một chút, nhưng lúc này lại biến thành to gấp hai lần Vân Đình, sự chênh lệch này khiến cho Vân Tiêu Vân Đình nhìn thấy mà sửng sốt.
Vân Tiêu: "Ông có khả năng biến lớn hả?"
Vân Đình: "Có thể biến lớn giống như gậy Kim Cô của Tôn Ngộ Không không?”
Tô Vân Thiều yên lặng đỡ trán, không muốn nhận lấy ánh mắt tràn đầy phán xét của giao long "Cô nuôi rắn thế này đấy à", cô âm thầm quyết tâm: Sau khi về nhà nhất định phải kiểm điểm bọn Nguyễn Mai, không thể để bọn họ cho mấy bé yêu quái xem quá nhiều phim truyền hình được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận