Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 228:

Chương 228:Chương 228:
Chương 228:
"Mọi người còn mới thắc mắc sao bộ trưởng Cao mời nhiều người như vậy mà lại không có người am hiểu vẽ bùa đây này!" Một người phụ nữ mặc đồ màu đen lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha đơn, chăm chú nhìn móng tay đỏ tươi của mình: "Chẳng phải là tới rồi sao?"
Bởi vì người phụ nữ mặc đồ đen là người đầu tiên lên tiếng, Tô Vân Thiều lập tức nhìn về phía cô ta, sau đó thản nhiên lướt nhìn xung quanh một vòng, thu hết tất cả khuôn mặt, phong thái và vị trí của toàn bộ người trong phòng vào đáy mắt.
Cương thi ngàn năm đột nhiên xuất hiện, thu hút sự chú ý của rất nhiều thiên sư, đạo sĩ và hòa thượng.
Trong số đó có người Tô Vân Thieu không biết, cũng có người Tô Vân Thiều thấy quen, người phụ nữ mặc đồ đen này là một trong những người mà cô quen biết.
Quách Uyễn Thanh, tay trái cầm kiếm gỗ đào, tay phải cầm kiếm đồng tiền, là một nữ thiên sư có năng lực nghiệp vụ rất vững.
Với khuôn mặt xinh xắn và dáng người trung bình, cô ta không dựa theo ưu điểm của bản thân mà nhất quyết ăn mặc theo hướng diêm dúa lòe loẹt, cô ta thích mặc vải tơ lụa màu đen và đỏ nhất, thích trêu ghẹo và sưu tầm toàn may anh đẹp trai.
Những điều này đều là sở thích cá nhân, không thể chê trách, nhưng điều mà người ta chê trách nhất ở Quách Uyễn Thanh chính là đồ đệ mà cô tuyển đều là trai đẹp, đi đâu cũng dẫn theo.
Đối với Tô Vân Thiều mà nói thì đây nhiều nhất là vấn đề về phẩm đức cá nhân, người ngoài không có quyền xen vào. Nhưng đáng tiếc là mỗi lần gặp Quách Uyễn Thanh, cô ta đều sẽ truyền lại cho cô đủ loại kinh nghiệm tuyển trai đẹp, nhiệt tình đến mức cô vừa thấy mặt đã muốn xách dép bỏ chạy.
May mắn thay, người mà Tô Vân Thiều nhìn thấy hiện tại là Quách Uyên Thanh của mười may năm sau, cô ta mới chỉ là một lính mới trong dàn thiên sư, và trọng điểm là bên cạnh Quách Uyen Thành không có đủ loại trai đẹp vây quanh, vì vậy cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Đạo hữu am hiểu bùa tấn công, bùa phòng ngự hay là bùa phụ trợ?" Người đặt câu hỏi là một người đàn ông mặc bộ trang phục đạo sĩ, tóc được búi lên bằng một cây lược, để râu dê, khoảng năm sáu mươi tuổi.
Tô Vân Thiều cũng biết người này, sư huynh của chưởng môn phái Thanh Sơn, bối phận trong tên có chữ Hằng - Hằng Thuật đạo trưởng, am hiểu về trận pháp. Lúc này, tay phải của Hằng Thuật đạo trưởng vẫn còn bình thường, vẫn chưa bị phe.
"Mỗi thứ đều biết một chút."
Hằng Thuật bái chào một cái: "Cương thi ngàn năm có đạo hạnh thâm hậu, chuyến này sống chết khó lường. Làm phiền Tô đạo hữu chuẩn bị nhiều bùa một chút. Ban đạo Hằng Thuật của phái Thanh Sơn xin bái tạ cô tại đây."
"Đạo trưởng khách khí quá." Tô Vân Thiều bái lạy lại Hằng Thuật bằng lễ tiết của Đạo gia.
"Tô đạo hữu là đệ tử của Đạo gia sao?" Một vị hòa thượng trẻ tuổi mặc Phật bào, đỉnh đầu cạo trọc lại không có dấu chắm hương lên tiếng: "A Di Đà Phật, tiểu tăng là Tuệ Tâm, trên người đạo hữu có nhiều công đức như vậy, nên là đệ tử chuyên tu công đức của Phật gia ta chứ?"
"Hòa thượng, cậu nói sai rồi, có công đức không có nghĩa là tu công đức đâu." Quách Uyển Thanh ấn móng tay đỏ chót lên môi, cô ta nhìn Tuệ Tâm cười tủm tim nói: "Chẳng phải tôi cũng có công đức sao?"
Vì phép lịch sự, lúc Quách Uyễn Thanh nói, Tuệ Tâm nhìn thẳng cô ta, đợi khi cô ta nói xong, Tuệ Tâm lập tức quay mặt đi.
"Công đức cũng phân thành loại nhỏ và loại lớn, trên người Quách đạo hữu có một phần công đức nhỏ, Tô đạo hữu thì có công đức lớn."
Ngoại trừ Phật giáo, các giáo phái khác đều rất ít chú ý đến công đức, càng không biết công đức còn được phân chia lớn nhỏ.
Tô Vân Thiều biết chứ, nhưng tất cả công đức trước giờ cô có được đều dùng để sửa bút phán quan rồi, bởi vì lúc lên đảo cô không mang theo bút phán quan, cho nên công đức hiện tại trên người cô chắc là do trong lúc bắt Tăng Tiểu Vân vô tình cứu người nên mới có được.
"Tôi không phải là đệ tử Đạo gia, cũng không tu công đức. Nếu như tôi nhớ không nhằm thì cứu người cũng được tính là một phần công đức nhỏ nhỉ?"
Tuy Tô Vân Thiêu đang nói với giọng điệu thắc mắc, nhưng từ ánh mắt của cô có thể thấy cô rất chắc chắn với kết luận này.
"Là công đức nhỏ." Tuệ Tâm niệm A Di Đà Phật, sau đó tựa lưng vào ghé rồi không nói gì nữa.
Những người khác không quan tâm đến công đức nên cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
Những người này mới đến trong hôm qua và hôm nay, Cao Nhiên giới thiệu từng người một, chỉ đề cập đến tên, phe phái và chuyên môn của họ, phần lớn người ở đây Tô Vân Thiều đều không quen biết.
Ngoài Quách Uyển Thanh, Hằng Thuật và Tuệ Tâm, trong phòng này còn có một người nữa mà cô ấy biết: Phương Hữu Đức.
Huyền môn dị loại xuất thân từ phái Ngự Quỷ nhưng lại phản bội phái Ngự Quỷ, đem các quỷ sai trở thành công cụ sử dụng một lần, con nào bị thương nặng thì sẽ bị đút cho những quỷ sai khác ăn.
Khi còn sống, quỷ cũng là con người, việc làm này giống như cho người ăn thịt người vậy, đi ngược lại với luân thường đạo lý. Trưởng lão và chưởng môn của phái Ngự Quỷ đã nhiều lần khuyên can nhưng đều vô ích, cuối cùng chỉ đành trục xuất anh ta ra khỏi phái Ngự Quỷ.
Sau đó, Phương Hữu Đức đã sử dụng phương pháp cực đoan này nuôi ra quỷ vương dự bị.
Nói là dự bị, cũng không phải số lượng quỷ vương có hạn, quỷ vương đời trước cân phải chết đi thì quỷ vương đời sau mới có thể kế vị, mà là bởi vì năng lực của ác quỷ không thể đạt tới cảnh giới như quỷ vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận