Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 470:

Chương 470:Chương 470:
Chương 470:
"Chào em, chị tên là Tô Vân Thiều, năm nay mười bảy tuổi, hai tháng nữa sẽ tròn mười tám tuổi, chị cũng không biết thiên phú của mình như thế nào, sương sương được không?”
Rắn vàng cạn lời.
Thiên sư vị thành niên chưa tròn mười tám tuổi, đặt tên cho anh trai nó xong mà tinh thần vẫn dồi dào sao? Tưởng nó ở trong hang động quá lâu nên không biết Huyền môn đã sa sút như thế nào, nhân tài hiếm gặp ra sao à?
Chẳng qua nó sẽ không bao giờ thừa nhận đâu, tránh cho người này kiêu ngạo, làm người vẫn nên khiêm tốn mới tốt. "Hứ, mắt nhắm mắt mở cũng coi như là tạm được." Trăn vàng thuận theo Tô Vân Thiều.
Tô Vân Thiều nhịn cười, nó cho rằng cô không nhìn thấy cái đuôi lắc lư vui sướng của nó sao? Tính cách của hai anh em này khác nhau một trời một vực, nhưng có một vài chỗ vẫn rất giống nhau.
"Chị đã tự giới thiệu rồi, còn em? Em tên là gì?"
"Tôi..." Cái đuôi của trăn vàng cứng đờ, mắt trăn xoay tròn: "Nhân loại tầm thường, sao mà xứng để biết tên gọi của xà đại gia tôi được?"
Tô Vân Thiều thấy nó đột nhiên trở nên kiêu ngạo, hiểu ra là nó cũng chưa có tên. Quả nhiên, Vân Tiêu lắc đầu: "Em trai chưa có tên.”
Rắn vàng: ".." Cái đuôi lớn mềm nhũn phẫn nộ cuốn lấy đuôi của anh trai.
Đúng là đồng đội heol
Vân Tiêu lặng lẽ rút đuôi lại, nó tủi thân lắm, nó đâu có nói gì sai đâu, tại sao nói thật cũng bị đánh vậy chứ?
Tô Vân Thiều xác nhận bản thân đã đúng khi nhìn thấy vẻ mặt không còn gì nuối tiếc của trăn vàng, cô cảm thấy cặp anh em này càng tiếp xúc càng thấy dễ thương: "Nếu đã như vậy thì chị cũng đặt tên cho em nhé?”
Vẻ mặt trăn vàng cứng đờ, cái đuôi lớn lúc lắc vì mong chờ, nhưng nó vẫn còn rất de dặt.
"Chị đã đặt tên cho anh trai tôi rồi, giờ lại còn đặt tên cho tôi nữa, sợ là chị sẽ chịu không nổi đâu, thôi khỏi đi."
Nó sợ Tô Vân Thiều thật sự bỏ qua suy nghĩ này thì nó sẽ không có tên, vậy thì sau này nó không thể tìm được một người vừa trẻ tuổi vừa có thiên phú cao như vậy đặt tên cho nó nữa.
Ran vàng nói thêm: "Chị nghỉ ngơi cho khỏe lại rồi đặt tên cũng không muộn, tôi không gấp đâu."
Nó sống nhiều năm không có tên lắm rồi, đợi thêm một hai ngày nữa cũng chẳng sao, nhưng mà... anh trai đã có tên, nếu nói nó không chờ đợi tên của bản thân thì chính là nói dối rồi. Sức quan sát của Tô Van Thiều rất tốt, cô nhìn cái đuôi của trăn vàng cứ lướt qua lướt lại dưới đất, mỉm cười: "Nguyên khí trong hang dày đặc, chị ngồi thiền một lát là có thể hồi phục rồi, nếu như em chịu thì chờ chị ngồi thiền xong sẽ đặt tên cho em.”
Ánh mắt của trăn vàng sáng ngời: "Được chứ!”
Rắn vàng chợt ý thức được bản thân trả lời quá nhanh, giống như không thể chờ đợi thêm được nữa vậy, thế là nó gấp gáp nói thêm: "Cuộc đời của yêu dài lắm, chỉ đợi thêm một lát chẳng lẽ tôi không chờ được sao?"
So với trăn vàng có thể đối đáp trôi chảy và che dấu suy nghĩ của bản thân thì phản ứng của anh trai là trăn bạc có hơi chậm.
Nghe thấy vậy Vân Tiêu vẫn chưa hiểu em trai đang kiêu ngạo, nó cúi đầu dùng đầu cọ cọ Tô Vân Thiều: "Cảm ơn chị, cảm ơn chị nha.”
"Không có gì." Tô Vân Thiều sờ cái đầu lớn của Vân Tiêu rồi ngồi xuống ngồi thiền để hồi phục nguyên khi.
Nếu như lúc trước không dùng Phật nhãn thì cô sẽ không lo lắng chuyện đặt tên cho trăn vàng, hiện tại... vẫn nên ngồi thiền một lát thì hơn.
Thiếu nữ mười bảy tuổi một mình ngồi thiền trong hang động tối đen, hai con trăn lớn ở hai bên trái phải cô như hai vị thần đang cẩn thận bảo vệ địa bàn xung quanh, không cho phép bất cứ sinh vật nào đến gần.
Bỗng một âm thanh chít chít vang lên, hai con trăn lớn lập tức quay đầu nhìn, phát hiện đó là một con tê tê nhỏ.
Tê tê là động vật có thói quen ngày nghỉ đêm bay, ban ngày rất hiếm khi thấy chúng ra ngoài hoạt động, không biết tại sao con tê tê nhỏ này lại mò đến tận sâu trong cái hang này được.
Sau khi phát hiện hai con trăn lớn, tê tê nhỏ sợ đến nổi không dám động đậy, tuy sợ nhưng nó không bỏ chạy mà vẫn ngốc nghếch ngồi nguyên tại chỗ.
Dáng vẻ ngu ngốc giống y chang anh trai nhà mình, trăn vàng không nhìn nó nữa, cái đuôi của nó nhẹ nhàng quét con tê tê nhỏ ra khỏi cửa động.
Tê tê nhỏ không cảm nhận được ác ý, nó cũng không hiểu ý trăn vàng làm như vậy là gì, nó xoay người lại tò mò nhìn Tô Vân Thiều.
Tê tê là loài động vật hoang dã, thường sống trong những nơi cỏ cây âm ướt nên rất hiếm khi nhìn thấy con người, thị giác của chúng đã thoái hóa nên chủ yếu hoạt động dựa vào khứu giác. Dù nó biết được phương hướng của Tô Vân Thiều nhưng không nhìn rõ được dáng vẻ của cô, chỉ biết hơi thở phát ra từ con người này khiến nó cảm thấy rất dễ chịu nên nó mới không khống chế được mà muốn đến gân. Rắn vàng lại tiếp tục dùng đuôi quét nó đi, thúc giục con tê tê nhỏ to gan này nhân lúc tâm trạng hôm nay của xà đại gia đây còn tốt, không muốn ăn thịt nó thì nhanh nhanh chạy đi.
Nhưng mà tê tê nhỏ lại tưởng rằng có nguy hiểm, nó lăn một vòng, lăn thành một quả bóng, rồi lại bị đuôi trăn quét đi, cứ thế lăn lộc cộc lộc cộc ra ngoài.
Rắn vàng: "...' Nó lặng lẽ rút đuôi về, quấn chặt lại, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận