Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 213:

Chương 213:Chương 213:
Chuong 213:
Tô Van Thiều cũng không khách sáo, trực tiếp cầm lấy ăn.
"Sao hôm nay đến muộn thế?"
Những ngày còn ở nước ngoài, từ lúc sáng sớm cô dậy tập thể dục thì Diêm Vương đã ở bên cạnh, cho đến tận tối muộn lúc cô đi ngủ anh ta mới chịu rời đi. Dù ít hay nhiều cũng đã tạo cho cô thói quen về quy luật làm việc và nghỉ ngơi.
"Xử lí những chuyện đã tồn động từ mấy ngày trước." Tô Vân Thiều không có ý kiểm tra nên Diêm Vương cũng trả lời một cách vô cùng tự nhiên.
Sự ăn ý và bầu không khí giữa hai người khiến nhóm cẩu độc thân bên kia vừa nhìn đã muốn mù mắt luôn.
Nhưng sự xuất hiện của Diêm Vương lại khiến Nhu Mễ và Viên Viên sốt ruột.
Bọn nó vẫn còn nhớ, vào buổi tối của hai tháng trước, Diêm Vương vừa tới, thì ngày hôm sau Tô Vân Thieu liền rời đi.
Vào buổi tối của hơn hai tháng sau, Diễm Vương lại tới nữa.
Nhu Mễ và Viên Viên căng thẳng liếc nhìn Tô Vân Thiều, bọn nó đều lo lắng hôm nay cô vừa trở về thì ngày mai lại muốn rời di.
Tô Vân Thiều cũng phát hiện ra điều này, cô vẫy vẫy tay, Nhu Mễ và Viên Viên chạy đến nằm cạnh hai bên người của cô, chúng tóm lấy bàn tay của Tô Vân Thieu.
Nhu Mễ: "Cô phải đi thật sao?"
Viên Viên: “Mang tôi theo với.”
Tô Vân Thiều hết vuốt ve Nhu Mễ lại sờ sờ Viên Viên, hết sờ Viên Viên lại tiếp tục vuốt ve Nhu Mễ, sau đó mới trấn an: "Tạm thời tôi sẽ không di sẽ ở lại đây thêm một khoảng thời gian." Còn yêu cầu kia của Viên Viên đã bị Tô Vân Thiều bỏ qua.
Cả Nhu Mễ lẫn Viên Viên đều từng bị lừa dối một lần, cuối cùng cả hai lại thật thà ở lại nhà trúc đợi chờ Tô Vân Thiều trở về, vậy mà cuối cùng chỉ đợi được Tô Vân Thiều có thêm một tên Đào Yêu quay về cùng. Ôi đúng là miệng lưỡi đàn bà có thể lừa yêu gạt quỷ, bọn nó sẽ không để bị lừa thêm một lan nữa đâu!
Diêm Vương nhìn ba con yêu quái bên cạnh Tô Vân Thiều, suy nghĩ trong lòng anh ta hơi phức tạp.
Vì sao vợ của anh ta sống lại một lần nữa nhưng tài năng khác thì không thấy đâu, chỉ thấy bản lĩnh chiêu hoa hút bướm càng ngày càng lợi hại?
Tác giả có lời muốn nói: Tô Vân Thiều: Tôi không có, tôi không có như vậy, anh đừng có đỗ oan cho tôi!
Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên, hoá ra là Cao Nhiên gọi đến.
"Không phải em bảo anh đi điều tra về chuyện của ba chị em nhà họ Tằng hay sao? Hiện có thể nói cho em biết kết quả rồi."
Tô Vân Thiều gọi mấy bạn nhỏ cùng đến nghe, sau đó mới nói với Cao Nhiên: "Em đã mở loa ngoài rồi", đồng thời nhắn nút mở loa.
Nghe Tô Vân Thiều nói đã mở loa ngoài, Cao Nhiên cũng tự động hạ thấp giọng xuống rồi bắt đầu nói lại từ đầu.
"Nhà họ Tằng không chỉ làm ruộng mà còn nuôi heo. Tuy không tính là hộ gia đình giàu có nhất trong thôn, nhưng so đi tính lại thì điều kiện hoàn cảnh cũng không phải là quá dư dả hay quá mức thiếu thốn. Ông bà tằng cũng vì vậy mà cho con gái lớn ởi học..."
Nhưng ở cái thôn xa xôi lại nghèo khó như vậy, đường xá giao thông đi lại cũng không thuận tiện, chỉ nhìn những điều kiện cơ bản này cũng có thể chắc chắn rằng bọn họ không mời nổi mấy giáo viên dạy học.
Nguyên một thôn chỉ có thể lấy ra một căn nhà bằng đất làm lớp học, học sinh từ lớp một tiểu học cho đến học sinh lớp chín trung học cơ sở ngồi chật kín ở bên trong đó, vậy mà giáo viên dạy học chỉ có một người.
Làm sao một giáo viên có thể dạy cho học sinh của cả chín khối đây? Bat kể là thời gian, tinh thần hay sức lực cũng đều không đủ.
Không còn cách nào khác, mấy học sinh ở mấy khối lớn hơn chỉ đành tự đọc sách giáo khoa, nếu có gì thắc mắc thì có thể hỏi thầy, còn những học sinh lớp nhỏ hơn thì sẽ được thầy hướng dẫn.
Đặc biệt là những đứa trẻ vừa mới vào tiểu học là rắc rối nhất, cái gì chúng cũng đều không hiểu.
Bởi vì người trong thôn đã phải tốn tiền mới có thể mời một thầy giáo về thôn, vậy nên ngôi trường này cũng không phải là trường học chính quy. Đương nhiên sau khi tốt nghiệp cũng hoàn toàn không có bằng tốt nghiệp để phát.
Trước khi rời khỏi thôn đã sinh sống từ nhỏ cho đến lớn để đến một thành phố lớn làm việc, Tằng Tiểu Vân hoàn toàn không biết đến chuyện cần phải có bằng tốt nghiệp, đợi đến lúc cô ta đến thành phố tìm việc mới hiểu được tầm quan trọng của nó.
Không có bằng cấp, tiếng phổ thông lại không chuẩn. Chỉ cần cô ta cất lời đã lộ rõ vẻ dáng vẻ của người nhà quê, cách ăn mặc lẫn chưng diện cũng quê mùa không kém. Vậy nên Tằng Tiểu Vân chỉ có thể đến nhà hàng làm công việc rửa chén, vì không có tiền thuê nhà nên chỉ có thể sống dưới tầng hầm.
Cuộc sống như vậy mới diễn ra được hai tháng đã khiến Tang Tiểu Vân không thể nào chịu đựng được nữa.
Qua lời giới thiệu của bạn bè, cuối cùng cô ta quyết định đi hát, lúc ban đầu chỉ đơn thuần là ca hát, nhưng chỉ đi hát thôi thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Cô ta vẫn chỉ có thể sống dưới tầng hằm, sống qua ngày bằng bánh bao và dưa chua.
Để có được một cuộc sống tốt đẹp, cô ta không tiếc bắt chước những ca sĩ nỗi tiếng khác, quần áo hay trang sức đều là những món đồ hiệu đặt tiền, cách trang điểm cũng bắt kịp thời đại. Cũng từ lúc đó, cô ta bắt đầu lên sân khấu, bồi rượu, tiếp khách, chỉ cần là công việc kiếm được tiền thì cô ta đều làm.
Một cô gái chưa từng yêu đương lại mới bước chân vào xã hội đã làm những loại việc này, nên cô ta cũng không thể nào phân biệt được cái gì là gặp dịp thì chơi, cái gì mới là chân tình, cuối cùng cô ta đã đem lòng yêu một người đàn ông ở nơi đó. Tuy Tằng Tiểu Vân yêu anh ta thật lòng nhưng người đàn ông đó chỉ coi cô ta như một công cụ để phát tiết dục vọng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận