Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 119:

Chương 119:Chương 119:
Chuong 119:
Tô Van Thiều vốn muốn nói "Đó là bùa hộ mệnh làm cho em, tốt nhất là nên ghi tên của mình.", nhưng thấy Tô Y Y lại cần thận thò đầu ra, dáng vẻ như sợ bị cô từ chối nên đã thay đổi câu trả lời.
"Được."
Nội tâm Tô Y Y lập tức gào thét: "AWwW, có vòng tay tình nhân... a không, vòng tay chị em rồi|!I"
"À, chị quên mất một chuyện." Tô Vân Thiều vỗ đùi Tô Y Y, ra hiệu cho cô ấy mau ngồi dậy.
Hai chị em lại trở về phòng của Tô Vân Thiều.
Tô Vân Thiều lấy một miếng ngọc ở trong bàn đọc sách ra: "Đây là của Phó Diệp, em đưa cho anh ấy đi."
Tô Y Y chớp chớp mắt, ngơ ngác nhận lấy.
Cô cứ tưởng Tô Vân Thiều không thích Phó Diệp nên mới cố tình gạt anh ấy ra, không ngờ chị mình đã có sự chuẩn bị từ trước.
Tô Vân Thiều biết cô ấy đang nghĩ gì nên mới nói: "Trước khi em bỏ anh ấy thì vẫn phải bảo vệ chứ."
Bởi vì câu nói này, Tô Y Y ngắn người trở về phòng, hoàn toàn quên mắt mình mang gối sang là để nhân cơ hội ngủ lại ở đây, lúc này cô cũng quên mang về luôn.
Đã mười hai giờ, Tô Y Y ôm lấy chiếc gối mà Tô Vân Thiều vừa ôm, lăn qua lăn lại trên giường, đầu óc hưng phấn tột độ, không cảm thấy buôn ngủ chút nào, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười hắc hắc kỳ dị.
Hệ thống không cam lòng: "Sao chỉ có tôi là không có bùa ngọc?!"
Tô Y Y: 222
"Hệ thống như cậu, trừ tôi ra, ma quỷ nào mà nhìn thấy cậu, đòi bùa bình an để làm gì?"
Hệ thống: "..."
Tô Vân Thiều ôm gối sang, đứng bên ngoài định gõ cửa: man
Bởi vì câu nói của Tô Y Y mà Tô Vân Thiều đã từ bỏ ý định trả gối lại. Cô quay người trở về phòng của mình.
"Hệ thống" gì mà chỉ có mỗi Tô Y Y có thể nhìn thấy còn những người khác thì không, đến cả quỷ cũng không nhìn thấy được?
Bùa ngọc của Tô Y Y cũng không có phản ứng gì, cái gọi là "hệ thống" cũng không làm hại đến em ấy, ít nhất thì hiện tại là không.
Như vậy thì nó có mục đích gì?
Nghe có vẻ như "hệ thống" này muốn có bùa hộ mệnh, không biết cô có thể làm giao dịch với nó được không...
Tô Vân Thiều cảm nhận được trách nhiệm nặng nề của một người chị gái, không chỉ bảo vệ em gái mình mà còn phải chú ý đến vị hôn phu lớn hơn con bé bốn tuổi, đồng thời còn phải đề phòng cái "hệ thống" không biết từ đâu chui ra này.
Không cách nào phân thân ra được, cô thực sự rất muốn có thêm một con quỷ de sai khiến.
"Cạch!"
Đào yêu nhỏ dùng cả tay và chân nằm bò ở trên cửa sổ như một con ếch, khuôn mặt tròn vo dán chặt vào kính cửa số, trông vô cùng quỷ di.
"Tô Vân Thiều - Tôi chán quá à- Đến chơi với tôi đi -"
Tô Vân Thiều: ".." Đường đường là một đào yêu mà lại làm ra hành động có cảm giác quỷ dị như vậy, cô cũng phục rồi.
Đã mười hai giờ, người trong nhà không ngủ thì cũng đang chuẩn bị đi ngủ, không thể để đào yêu nhỏ cứ hú hét loạn xạ như vậy ở bên ngoài được.
Tô Vân Thiều mở cửa số ra ôm đào yêu nhỏ vào, dán bùa yên tĩnh lên cửa, đảm bảo dù có gây ra tiếng động gì đi nữa thì cũng sẽ không có âm thanh nào lọt ra khỏi phòng.
"Ảnh trăng đêm nay rất tốt, cậu không tu luyện sao?”
"Tu luyện cả ngày rồi, nhàm chán lắm." Đào yêu nhỏ ngã xuống chiếc giường mềm mại của Tô Vân Thiều, đôi chân nhỏ mũm mĩm của cậu ta cứ chốc chốc lại giam lên đùi của Tô Vân Thiều một cai,giam thêm vài lần, còn giam đến vô cùng thích thú.
Lúc này mèo cam nhỏ cũng nhảy lên giường bắt chước đào yêu nhỏ giam chân qua lại trên đùi Tô Vân Thiều, nó mới giam được mấy cái đã có thể bắt được nhịp với đào yêu.
Tô Vân Thiều cũng cạn lời: "..."
"Chân của tôi không phải là nơi để cho hai người giẫãm lên!"
Đào yêu nhỏ hồn nhiên giam đến quên mình quay đầu qua "Chậc chậc!" một tiếng rồi ôm lấy mèo cam nhỏ nghe không hiểu tiếng người, sau đó chiếm luôn cả một cái gối, chẳng mấy chốc đã ngủ say đến nỗi nằm phè bụng ra ngáy khò khỏ. Tô Van Thiều tìm một tắm thảm nhỏ đắp lên cho đào yêu nhỏ và mèo cam nhỏ, cô quyết định hai ngày nữa sẽ đi tìm mấy bé mèo đang ở chỗ Chúc Dân Học, hỏi xem chúng có muốn đầu thai hay không rồi tranh thủ thời gian tiễn chúng đi.
Quỷ trú ngụ trong nhà càng ngày càng nhiều, đào yêu nhỏ lúc thì học theo quỷ, lúc thì học theo mèo, một ngày nào đó cậu ta quên cách làm yêu như thế nào thì phiền phức lắm.
Trước khi đi ngủ, Tô Vân Thiều gửi cho Tần Sóc một tin nhắn: "Sáng mai đến nhà em lấy bùa."
Sáng sớm hôm sau, Tô Vân Thiều ra ngoài chạy bộ buổi sáng thì nhìn thấy xe của Tần Sóc đã đậu ở cổng.
Tô Vân Thiều đưa bùa bình an với bùa nói thật mà mấy ngày nay cô đã dành chút thời gian de vẽ bỏ vào trong một cái túi đưa cho Tần Sóc: "Như thường lệ, tiền cứ để ở chỗ anh."
Tần Sóc làm động tác OK, nghiêng người bỏ cái túi ra ghế sau, thuận miệng hỏi: "Em tính mua nhà ở đâu?”
Ban đầu Tô Vân Thiều cũng chỉ nổi hứng mà hỏi thôi, cô chỉ có chút xíu tiền làm sao cô có thể nghiêm túc suy nghĩ chuyện mua nhà được chứ?
"Em chưa nghĩ tới nữa, anh có đề nghị gì không?"
"Anh thì có thể có đề nghị gì chứ?" Tần Sóc là một người làm được bao nhiêu thì ăn hết bấy nhiêu, hoàn toàn không có hứng thú với chuyện quản lý tài chính và đầu tư.
"Anh chỉ cảm thấy tiền của em đặt ở chỗ anh, nóng đến phỏng tay, muốn em nhanh chóng lấy nó đi mà thôi."
Tô Vân Thiều cũng không muốn làm phiền Tần Sóc mãi: "Em sẽ có gắng hết sức."
Buổi trưa, đoàn người ngồi ăn cơm trên ghé lô trong nhà ăn, vừa ăn vừa trò chuyện bằng video nhóm.
Chỉ trong buổi tối hôm qua, cộng thêm buổi sáng hôm nay mà họ đã dò la ra được không ít người ngược đãi động vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận