Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 294:

Chương 294:Chương 294:
Chương 294:
Diêm Vương: [ Gặp được? ]
Tô Vân Thiều: [ Không hẳn, chỉ là nhìn thấy thoáng qua cánh cửa số xe ôtô thôi, nhưng người nọ lại tạo cho em cảm giác rất nguy hiểm. ]
Diêm Vương: [ Em còn chưa đủ sức để đối đầu với ông ta, trước mắt cứ trốn tránh trước đi. ]
Tô Vân Thiều: [ Anh biết người đó? ]
Diêm Vương: [Ừ.]
Có lẽ đó là điều mà Thiên Đạo không cho phép anh ta tiết lộ.
Sau khi Tô Vân Thiều đã quen với cái kịch bản này thì cũng chẳng cảm thấy phiền hà nữa, dù sao những lời nói của Diêm Vương đều là sự thật.
Linh tính của thiên sư có thể giúp cô tránh khỏi rất nhiều nguy hiểm, trong trí nhớ hữu hạn của mình, cô chưa từng gặp được người khiến tất cả tế bào toàn thân phải kêu gào lên "Nguy hiểm" và "Tránh xa", có thể thấy được, hiện tại, cấp bậc của cô không thể sánh kịp đối phương.
Mặc kệ đối phương có phải là người đã bày ra Cửu Long Tỏa Hồn Trận và thuật trấn yễm hay không, Tô Vân Thiều không tin bọn họ lại gặp nhau một cách tình cờ như vậy.
Có bản lĩnh thì có thể tung hoành ngang dọc, không có bản lĩnh thì tạm thời cứ trốn trước đã.
Co được dãn được, đó mới là vị thiên sư có thể sống được đến cuối cùng.
Tô Vân Thiều tìm ra cách liên lạc với Hứa Nặc: "Ông Hứa, chuyện có biến, người hãm hại Trường Tôn Thụy và nhà họ Hứa của ông đã tới thành phố S, cho nên mong ông có thể hợp tác với tôi làm một chút việc..."
May mắn chính là, nhóm của Tô Vân Thiều chưa từng tới nhà họ Hứa, thư ký của giám đốc Cố có điều tra cũng chẳng tìm ra được thông tin gì.
Chờ đến lúc người thư ký đi điều tra công viên, Tô Vân Thiều đã bắt tay với nhà họ Hứa thả ra một luồng hỏa mù (tin tức giả, đánh lạc hướng).
Bởi vì cần làm pháp sự (chỉ một hoặc nhiều việc có liên quan đến Đạo giáo và Phật pháp, như tụng kinh, giảng kinh, làm đám tang, ... ) cho đứa cháu ngoại chết yêu, nhà họ Hứa đã hào phóng chỉ rất nhiều tiền để mời Hằng Thuật đạo trưởng và các đệ tử của phái Thanh Sơn tới, còn mời thêm cả đại sư trụ trì của chùa Viễn Sơn và đại sư Tuệ Tâm.
Đại sư trụ trì không dễ dàng mời ra khỏi cửa được, còn Tuệ Tâm lại không ở trong chùa, cho nên đại sư Minh Lâm cùng với một số tăng lữ và chú tiểu nhỏ đi thay.
Làm xong pháp sự của Đạo gia thì đến pháp sự của Phật gia, tại hiện trường còn có cả họ hàng thuộc mọi tầng lớp của hai nhà họ Hứa và họ Trường Tôn, cảnh tượng long trọng đến mức khiến người ngoài được mở rộng tầm mắt và than thầm: "Suy nghĩ của kẻ có tiền người thường không hiểu nổi","Người sống còn chẳng bằng người chết", v. v...
Hai buổi lễ, mỗi buổi lễ làm mắt ba ngày, tổng cộng mắt sáu ngày, đám người Ngọc Bạch Y, Bách Tinh Thần, Phó Diệp không chờ được, đến ngày hôm sau của pháp sự họ đã lên máy bay rời đi rồi.
Lôi Sơ Mạn, Triệu Tình Họa, Tô Y Y và Cái Khiết thì kéo nhau đi ăn chơi khắp thành phố S, không cần lo nghĩ gì. Đến ngày thứ bảy, Tô Van Thieu đưa cho Hứa Lâm Lang Dưỡng Hồn Mộc được làm từ gỗ hoè bị sét đánh, thanh gỗ mà nhà họ Hứa đã tốn rất nhiều tiền để mua, Trường Tôn Thụy vừa bám vào trên đó liền cảm nhận được hồn phách của mình đã được hoàn chỉnh hơn rất nhiều.
"Chờ cơ thể của cậu ta ngưng thực hơn thi gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tìm người tới đây dẫn cậu tới địa phủ để đi đầu thai. Có Dưỡng Hồn Mộc hỗ trợ, tốc độ sẽ nhanh hơn một chút, trong vòng ba tháng đến nửa năm cũng đủ để cô chuẩn bị xong."
Hứa Lâm Lang cẩn thận nhận lầy Dưỡng Hồn Mộc,"Tô đại sư, ân tình to lớn của cô, tôi và nhà họ Hứa khó lòng trả hết, xin cô hãy nhận lấy cổ phần của tập đoàn Hứa thị chúng tôi. Xin cô cứ yên tâm, chỗ cổ phần này là lấy danh nghĩa của tôi mà chia, nên cũng không ảnh hưởng gì đến tập đoàn cả."
Nếu nhận lấy cổ phần của tập đoàn Hứa thị, sau này nhà họ Hứa hay tập đoàn Hứa thị có chuyện gì, Tô Vân Thiều nhất định phải tới giúp, quá rắc rối.
Cô gửi cho Hứa Lâm Lang một số tài khoản,"Đây là tài khoản của trạm cứu trợ động vật của tôi, cô cứ trả dựa theo giá tiền trên thị trường là được rồi."
Đây là ngày cuối cùng Tô Vân Thiều ở lại thành phố S, đưa đồ xong cô phải lập tức trở về thành ph6 B.
Hứa Lâm Lang không hề khó chịu khi tặng cổ phần mà bị từ chối, ngược lại, cô ấy lại đưa ra một khối gỗ đào to bằng cánh tay người lớn.
"Cái này không đáng bao nhiêu tiền, Tô đại sư cứ nhận lấy đi."
Có lẽ để phù hợp với cách nói "Không đáng bao nhiêu tiền" này, khối gỗ đào bị sét đánh có thâm niên vài chục năm được đựng trong một chiếc túi đựng chẳng đáng máy đồng tiền.
Mắt của Tô Vân Thiều rất tinh, cô còn nhìn thấy bên trong chiếc túi vẫn còn dính một lá cải nho nhỏ, chẳng lẽ cái túi này được lấy trộm từ chiếc túi đi chợ mua hàng của dì giúp việc trong phòng bếp? Nếu nhà họ Hứa đưa thứ khác, đúng là cô sẽ không nhận, nhưng đây lại là một khối gỗ đào bị sét đánh to như vậy, có thể làm thành một thanh kiếm gỗ đào, nếu lên kế hoạch tốt, còn có thể làm thêm hai chiếc bút, chỗ gỗ thừa cũng có thể làm thành thẻ gỗ và vòng hạt gỗ nữa, có quá nhiều công dụng.
"Đây cũng coi như là thù lao của lần này, cô không cần chuyển tiền nữa." Chỉ tính riêng khối gỗ đào bị sét đánh này thôi, chuyến đi này của cô cũng được coi là rất đáng giá rồi.
Người nhà họ Hứa mang theo Trường Tôn Thụy đang bám trên Dưỡng Hồn Mộc, tiễn nhóm của Tô Vân Thiều ra sân bay.
Trước khi chia tay, Trường Tôn Thụy mờ mờ ảo ảo ôm Tô Van Thiều một chút: "Chị Vân Thiều, hẹn gặp lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận