Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 533:

Chương 533:Chương 533:
Chuong 533:
Tô Van Thiều: "..."
Hôn xong, trái tim Tô Y Y mới nhảy tưng tưng loạn hết cả lên. Hi hì, lần thứ hai cô ấy được hôn chị mình, lại còn hôn tới hai cái lận.
Hệ thống sợ khiếp hồn: "Trời ạ, ký chủ, cậu làm cái gì thế? Cậu cưỡng hôn chị gái của mình hả?!"
Trái tim đang đập loạn nhịp của Tô Y Y như bị tạt một gáo nước lạnh, cô ấy lập tức bình tĩnh lại.
Tô Y Y vẫn giữ vững nụ cười hoàn mỹ để công kích quả chanh nhỏ thành tinh kia, chua ởi, chua cho chết mày luôn. Trong đầu cô ấy còn có ý định uốn nắn suy nghĩ sai lệch của hệ thống: "Cái này gọi là chị em hôn nhau, không phải cưỡng hồn.”
Hệ thống: "Chẳng báo trước, chẳng để ý người trong cuộc có đồng ý hay không, thế này không gọi là cưỡng hôn thì còn là gì nữa? Ký chủ, cậu đừng có coi thường tôi còn nhỏ tuổi mà ăn nói lung tung nha, tôi là hệ thống học tập hoàn chỉnh, còn xem qua rất nhiều vở kịch thần tượng, tuổi trẻ yêu đương, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, không có dễ để cậu tây não đâu!"
Tô Y Y: "..." Cậu vốn là một hệ thống đầy kiến thức, thế mà lại chạy ra đây xem kịch rồi lại còn cảm thấy kiêu ngạo à?
Hai cái hôn mãnh liệt của Tô Y Y thật sự khiến quả chanh nhỏ thành tinh ngây ngốc, nó cùng lắm chỉ hôn Tây Tây và Bối Bối một chút, hôn mỗi người một cái, tất cả chỉ có hai lần, nhưng người đối diện nó chỉ có một chị gái thôi mà lại có thể hôn bẹp bẹp tới hai lần liền.
Nước mắt của quả chanh nhỏ nháy mắt tuôn trào, sau đó, cả căn phòng đều bị mùi chua của chanh xâm chiếm.
Tuệ Tâm đã bị tập kích một lần nên cũng đã đoán được từ trước, anh ấy nhắm mắt lại, ngừng thở.
Những người khác bị đánh úp bát ngờ, chưa kịp đề phòng gì thì đã bị vị chua xông tận lên óc.
Đặc biệt là Phan Tây Tây, Tô Vân Thiều và Tô Y Y ở khoảng cách gần quả chanh nhỏ nhất, đôi mắt của ba người không cách nào mở ra nỗi luôn.
Cổ Âm Dương bị chua tới mức ngã oạch xuống lòng bàn tay Tô Vân Thiều, cả người co quắp lại, cái đuôi cũng thụt vào trong luôn.
Ba Tô rất sợ chua, ông không chịu được mùi chanh, mà lúc này phòng khách toàn là mùi chanh, càng lúc còn càng nồng hơn, thế nên ông vội vàng bịt miệng và mũi lại rồi bỏ chạy.
Ông chủ gia đình đã bỏ chạy, bà chủ gia đình cũng không thể bỏ của chạy lấy người được!
Mẹ Tô bị chua tới nỗi nhăn hết cả mặt lại, đôi mắt đỏ lên, bà cố gắng kiềm chế nước mắt, kiên cường ngồi im tại chỗ, trong lòng lại lặng thầm rơi lệ: Mấy bé yêu quái lông xù nhỏ bé vẫn dễ thương hơn nhiềul
Mẹ Tô kiên trì như vậy, Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn là khách cũng không chạy được, chỉ có thể ngồi tại chỗ, nước mắt chảy ròng ròng.
Cũng may là Tô Vân Thiều đã nhanh chóng vẽ một cơn gió lốc vô hình, cuốn bay toàn bộ mùi chanh trong phòng khách ra bên ngoài, lúc này mới không phát sinh tình huống tất cả mọi người đều khóc nữa.
"Em đừng khóc nữa, em mà còn tỏa ra mùi chua nữa là chị sẽ biến em thành món mứt chanh đáy!"
Quả chanh nhỏ: "... Hức!" Tô Van Thiều chỉ định trêu quả chanh nhỏ một tí thôi, nhưng không ngờ cô ấy lại tưởng là thật nên bị dọa sợ tới mức nắc cụt liên tục.
Nắc cụt là một hiện tượng sinh lý, không phải muốn dừng là dừng được, vì thế mà bây giờ trong phòng khách chỉ toàn là tiếng nắc của quả chanh nhỏ.
Vừa nghĩ tới việc mình sẽ bị đánh cho biến về hình dạng thật, rồi quả chanh bị nấu thành mứt chanh thì quả chanh nhỏ sợ tới mức muốn khóc luôn.
Phan Tây Tây vỗ vỗ tay quả chanh nhỏ, bưng ly nước chanh ở trên bàn lên đưa cho nó rồi dỗ dành: "Manh Manh, không sao đâu, em đừng sợ, uống vài ngụm nước cho hết nắc cụt nè."
Quả chanh nhỏ ôm ly nước lên uống một hơi cạn sạch rồi ợ hơi một cái, uống vào là nước chanh, ợ ra cũng toàn là mùi chanh, hơi thở toàn là vị chanh chua lè khiến nó sợ tới mức nhanh chóng dùng hai tay bịt miệng lại, sợ hãi nhìn sang Tô Vân Thiều.
Tô Vân Thiều đau đầu đưa tay lên xoa xoa giữa trán, thầm nghĩ mình phải xử lý chuyện này cho nhanh rồi đá cái quả chanh thành tinh này ra ngoài sớm mới được.
"Hòn đá nhỏ, em mau ăn con cổ còn lại đi."
Cổ Âm Dương cũng bị vị chua của quả chanh nhỏ dọa hết hồn, lần này nó không cần hút máu của Tô Van Thiều nữa mà rất tự giác đi tới trước ngực Phan Bối Bối, ăn sạch con cổ còn lại rồi nhanh chóng bò ra ngoài. Xong chuyện, nó nhún nhún người, đầu chỉ về phía cầu thang, giục Tô Vân Thiều mau mau be nó về phòng.
Tô Vân Thiều vuốt ve cổ Âm Dương, rồi dùng nguyên khí kiểm tra lại cơ thể của Phan Bối Bối thêm một lần nữa, xác nhận chắc chắn rằng ở trong cơ thể của cô ấy không còn thêm con cổ trùng nào nữa rồi mới lên tiếng: "Hòn đá nhỏ, em có biết loại cổ nào khiến cho người khác nhận sai người thân của mình không?"
Hòn đá nhỏ ngơ ngác nghiêng đầu một cái, Tô Vân Thiều không thể lấy được đáp án từ hành động này của nó, thế là đành phải đem nó về phòng. Lúc xuống lầu thì lại vừa đúng lúc thấy ba Tô đã quay lại phòng khách sau khi xác nhận xong phòng khách đã “an toàn".
Sau khi cổ được giải thì Phan Tây Tây và Phan Bối Bối đã tỉnh táo bình thường lại, thấy ở đây xuất hiện nhiều người lạ nên hai cô ấy có hơi sợ hãi, sau khi thấy Tuệ Tâm đang ở đây thì hai người mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận