Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 258:

Chương 258:Chương 258:
Chương 258:
Tô Vân Thiều hít một hơi sâu, rồi chậm rãi thở ra,"Sau này để ý một chút, qua mấy ngày rồi cũng chưa thấy có chuyện gì, đợi chúng ta qua đó xem xét tình hình như thế nào rồi nói tiếp."
"Khi nào đi?" Mọi người hỏi.
"Hai ngày nữa đi, đến lúc đó chúng ta cũng đi xem bách quỷ dạ hành!" Tô Y Y lại nói,"Tết Đoan Ngọ lần trước không thấy được cảnh bách quỷ dạ hành, trong mười ngày cuối tháng tám của tết Trung Nguyên có bách quỷ dạ hành, em vốn có chút tiếc nuối, không ngờ công viên thần bí cũng có chủ đề này!"
Những nội dung trước đó Tô Van Thieu hoan toan khong quan tâm, nhưng nói đến chuyện này, cô lại chú ý tới.
"Là loại bách quỷ dạ hành nào?"
"Không biết." Mặt Tô Y Y lộ rõ sự tiếc nuối,"Đây là sự kiện giới hạn được tổ chức vào ngày mười lăm âm lịch hàng tháng, mỗi tháng chỉ có một lần, lần trước bọn em đã bỏ lỡ thời gian nên không kịp xem.”
Bách Tinh Thần lấy lịch ra,"Ngày mười lăm âm lịch tháng này trùng với tết Trung Nguyên, vẫn còn mười ngày nữa, Vân Thiều, cậu thấy thế nào? Hai ngày nữa đi luôn, giải quyết mọi việc trước cho xong hay chờ đến tết Trung Nguyên di sau?"
Tô Vân Thiều: "Hai ngày trước tết Trung Nguyên, chúng ta đi."
Đây là quỷ tiết đầu tiên cô trải qua ở thành phố B, cũng không rõ tình huống như thế nào, nhưng dù sao vẫn phải chuẩn bị để người thân an toàn mà vượt qua quỷ tiết này.
Ngày mười hai tháng bảy âm lịch, mọi người tới thành phó S.
Ngoại trừ động vật xã hội là Tần Sóc và Bộc Tử Duyệt không tới, những người khác đều đã tới, Ngọc Bạch Y giảm bớt lịch trình để giải phóng thời gian, Cái Khiết cũng không đi làm thuê để kiếm tiền trả lại sinh lễ, vì vậy họ tụ họp khá đầy đủ.
Ngày hôm sau, cả nhóm tới công viên chủ đề thần bí mà Tô Y Y đã nhiệt tình giới thiệu. Khi tới, họ ngạc nhiên phát hiện bên ngoài công viên treo một tắm biển, bên trên viết một dòng thông báo xin lỗi: Í Vì nhân viên làm tại công viên đã bỏ nhà đi tập thể, chúng tôi không có cách nào mang lại cho du khách trải nghiệm tốt nhất, vì thế chúng tôi chỉ có thể tạm thời đóng cửa công viên, ngày nào mở cửa lại chúng tôi sẽ thông báo sau. 】
Mọi người: "..." Cứ có cảm giác đang nhắm tới mình là sao, chuyện này là như thế nào?
Phó Diệp nhìn dòng thời gian trên bản thông báo, có chút kinh ngạc: "Đây không phải là ngày mà anh và Y Y tới công viên chơi sao?"
Nói cách khác, hai người bọn họ chân trước mới rời khỏi nhà ma của công viên này, chân sau công viên đã đóng cửa.
Vì sao chứ?
Hứa Đôn cười ha ha, vì chính suy nghĩ của mình mà buồn: "Chắc không đến mức là bị bùa ngọc của hai người bọn họ làm cho bị thương mà mắc chứng tự kỷ, không thể tiếp tục làm việc... đâu nhỉ?"
Các bạn nhỏ rất muốn nói "Não cậu cũng lớn đấy!" Nhưng nhìn thấy dòng thông báo nêu lý do vì sao công viên lại đóng cửa, họ cảm thấy vừa lố bịch nhưng cũng vừa có chút thuyết phục.
Nếu nhân viên không chịu làm việc, bình thường hẳn là phải dùng những từ như "Từ chức","Bãi công” chứ dùng từ "Bỏ nhà đi" cứ có cảm giác như đang giận dỗi nên bỏ việc đi vậy.
"Một công viên giải trí bình thường phải có ít nhất bốn nhân viên công tác, đằng này lại bỏ nhà đi hết, đây là do trình độ văn hoá của người viết thông báo quá thấp đến mức dùng sai câu chữ, hay là...”
Bách Tinh Thần nói được một nửa, ai đó đã "Phì" một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói: Công viên giải trí: Tự tôi muốn đóng cửa, đừng làm phiền!
Bách Tinh Thần nhìn quanh bốn phía, các bạn nhỏ không phát hiện ra điểm khác thường, cả nhóm đang dựng lỗ tai lên nghe cậu ta phân tích.
Cậu còn tưởng do gần đây mình bận bịu học quản lý công ty mà mệt mỏi quá mức gây ra ảo giác, cũng không có để ý, tiếp tục nói: "Hoặc là do việc kinh doanh của công viên giải trí đang có dấu hiệu đi xuống, cho nên không phát lương cho..."
"Phì phì!" Thanh âm kia lại xuất hiện.
Bách Tinh Thần nhìn một vòng, vẫn không phát hiện ra điều gì khác lạ, lại tiếp tục ngó lơ,"Nhân viên làm việc tại đây mới đoàn kết lại đình công để kháng nghị, công viên vì không muốn mang tai tiếng nên mới đóng cửa..."
"Phì phì phì!" Thanh âm kia có vẻ đang tức giận hơn, mỗi một tiếng phi sau càng nặng nề hơn tiếng trước.
Lần này, Bách Tinh Thần không thể tiếp tục giả vờ không thấy gì được nữa.
"Vân Thiều, cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
Tô Vân Thiều: "Nó đang phản đối cách nói của cậu."
Bách Tinh Thần: 222
"AI2"
"Tớ không biết." Tô Vân Thiều chỉ nghe thấy một âm thanh, cô còn không mạnh để có thể phân biệt được năng lực của ma quỷ qua âm thanh "Âm thanh này nghe còn khá non nớt, hẳn là của một con quỷ nhỏ." "Cô mới là quỷ nhỏ, cả nhà cô đều là quỷ nhỏ!" Nghe đến đó, quỷ nhỏ vẫn luôn cố gắng nap trong một góc dùng tiếng phì phì kháng nghị cuối cùng cũng phải nhảy ra.
Đó là một quỷ nhỏ giống một một shota nhỏ tầm khoảng năm, sáu tuổi, ăn mặc kiểu âu phục, không rõ giới tính, khuôn mặt nhỏ trắng nõn bởi vì nghe được những từ ngữ khiến nó tức giận mà đỏ lên, cái miệng nhỏ tức giận mim chặt lại thành một đường thẳng.
***shota ***: chỉ những đứa bé đáng yêu, mới nhìn qua sẽ không biết là bé trai hay bé gái.
Dù có tức giận đến máy nó cũng không làm ra động tác hai tay chống nạnh, mà đứng một chỗ giống như một quý ông nhỏ, đôi mắt linh động như quả nho đang nhìn Tô Vân Thiều như thể đang an chứa sự ấm ức.
Bên trong bộ âu phục nhỏ còn có một chiếc áo khoác nho nhỏ nữa, chất lượng vải của bộ âu phục và áo sơmi đều rất tốt, bên co tay trái còn đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu, có thể thấy lúc còn sống gia cảnh của tên nhóc này cũng rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận