Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 802:

Chương 802:Chương 802:
Chương 802:
Là do loại bùa này đã cũ quá rồi nên không còn tác dụng như lúc ban đầu, hay đây chỉ là một loại bùa thí nghiệm, thật sự không hề có khả năng mở được mắt Âm Dương?
Viên đá kia được gọi là đá Sapphire vàng, nó được đặt tên theo màu sắc của chính viên đá, là một loại nguyên liệu để chế tạo trang bị, mặc dù không phải quá quý hiếm thế nhưng cũng không phổ biến đến mức có thể lăn lóc ngoài đường để người đi đường vô tình nhặt được.
Thế nên Tô Vân Thiều có lý do chính đáng để hoài nghi cậu bé đã bị nhắm làm mục tiêu. Viên đá đó có thể được dùng để kiểm tra xem cậu bé có phù hợp với một điều kiện nào đó hay không.
Nhìn xuống chút nữa, cô nhìn thấy vị trí cậu bé bị đặt làm cọc bắc cầu qua sông, đó cũng chỉ là một cái cọc bình thường, không hề có trận pháp gì, cũng không có gì đặc biệt, thậm chí còn không phải là cái cột quan trọng nhất của cây cầu nữa.
Dường như chẳng hề khớp với suy đoán phía trên của cô.
Tô Vân Thiều tạm thời dẹp chuyện của cậu bé này sang một bên, ấn mở trình duyệt ra để tìm kiếm thông tin về Cố Trạch.
Ban ngày, lúc nhìn thấy ảnh của Cố Trạch, cô đã nhận ra đó là Cố tổng - người cô từng gặp qua một lần ở phòng chờ sân bay. Lúc ấy, cũng bởi vì gương mặt của Cố Trạch hơi kỳ quái nên cô đã liếc nhìn vài lần, khiến cho Cố Trạch phải cho quỷ sai đến tìm hiểu.
Cô cũng không khờ khạo đến mức nghĩ rằng Cố Trạch bận trăm công nghìn việc sẽ không nhớ ra cô là ai, thế nên cô phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống tệ nhát.
Tô Vân Thiều tập hợp tin tức và may tắm ảnh chụp, vốn cô định tìm một tắm ảnh chụp gần nhất của Cố Trạch để xem mắt mũi của ông ta đã thay đổi như thế nào, cuối cùng lại vô tình lướt phải một mẫu tin bên lề.
Bài viết có đăng một tắm hình lúc Cố Trạch còn là một cậu học sinh trẻ tuổi. Trong tấm ảnh, Cố Trạch mỉm cười dịu dàng trước camera, quả đúng là một em trai nhà bên tuần tú, cực kỳ khác biệt với Cố Trạch bệnh tật, ho khan liên miên, tính cách lại còn âm u, tính tình đa nghi như hiện tại.
Mà gương mặt học sinh của cậu trai trong tắm hình lại là của chàng trai ngồi trên xe lăn trong trí nhớ của yêu nguyên Ngân Dực, người đã khiến anh ta sợ hãi, e ngại.
"Thật là khéo quá đi mắt."
Ánh mắt Tô Vân Thiều càng lúc càng sắc lạnh, đừng để cô biết được đẳng sau cái chết thảm của Ngân Dực có dấu vết của Cố Trạch, nếu không, cô nhất định sẽ khiến cho ông ta phải nếm trải đủ mùi vị bị trận bùa kéo chín chín tám mốt lần sắm sét tới đánh là như thế nào đấy!
Tô Vân Thiều: Giúp tôi điều tra thêm thông tin về Cố Trạch, thù lao bao nhiêu không thành van đè, nhớ cần thận.
Bách Hiểu Thử: Đã nhận được!
Sáng sớm hôm sau, sáu người lại đến núi Bạch Mi một lần nữa.
Lần này địa điểm họ muốn tới chính là giếng Tỏa Long. Trước khi đến được đó, họ phải vượt qua khu tàn tích chùa Phổ Đà.
Vốn dĩ ban đầu chùa Phổ Đà là một khu chùa chiền, tuy nhiên có một số bộ phận của công trình đã bị sạt lở vùi dập dưới đất, một số tòa tháp và tượng phật bị vỡ tan tành vì bom đạn, nay chỉ còn sót lại những thanh gỗ bị lửa thiêu cháy đen.
Tuệ Tâm dùng bốn chữ "một đống đổ nát" để hình dung về khu vực phế tích này, cũng không còn từ ngữ nào thích hợp hơn để thay thế. Mỗi một chỗ của khu vực tàn tích này đều khiến những người nhìn thấy nó phải giật mình, trong tiềm thức không hề muốn nghĩ đến rốt cuộc đã có những chuyện tàn nhẫn nào đã xảy ra ở nơi đây.
Khúc Vu Hoa đau xót nghĩ thầm: "Những kiến trúc co này cũng là một phần của văn hóa cổ xưa, sao lại không tiến hành trùng tu cho nó nhỉ?"
Một đống đổ nát lại xuất hiện ở một khu du lịch, một vùng danh lam thắng cảnh cấp AAA thì chả ma nào tin được có tình trạng này do không cố ý cả.
Bỏ qua nguyên nhân địa phương ở đây không quan tâm đến văn hóa Phật giáo và không có khả năng chỉ trả để trùng tu, thì có lẽ nguyên nhân lớn nhất chính là để khiến cho những người sau này ghé thăm nơi đây thấu hiểu đạo lý "Khắc ghi lịch sử, chớ quên nỗi ô nhục của đất nước".
Tuệ Tâm niệm “A Di Đà Phật" rồi chỉ về hướng phía sau khu vực phế tích này: "Bên kia có rất nhiều bia gỗ không tên."
Cũng đã đến đây rồi, mấy người họ cũng chẳng vội vàng gì, đúng lúc hướng đó dẫn đến đằng sau núi nên cả nhóm đi đến đó tìm hiểu một chút xem sao. Vốn tưởng rằng Tuệ Tâm đang chỉ những bia mộ do thế hệ sau xây nên, thế nhưng họ không he ngờ rằng đó là những tắm bia mộ được xẻ ra từng những khúc gỗ, ngay cả tên viết trên bia cũng không có, chỉ được buộc bằng một tắm vải đỏ, cứ như vậy đứng sừng sững ở đó.
Mảnh vải đỏ được buộc cách đây mấy chục năm trước, phơi nắng phơi gió dằm mưa lâu ngày nên đã mắt đi màu sắc vốn có, chỉ còn lại lẻ tẻ vài đốm màu đỏ.
Vài bia mộ được đặt những bông hoa tươi cũng có, khô héo cũng có, hẳn là của từng nhóm du khách đến viếng thăm các anh hùng liệt sĩ. Cũng có những bia mộ có hoa cỏ dại mọc um tùm, một số những bia mộ khác thì còn dấu vết cỏ dại bị nhổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận