Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 479:

Chương 479:Chương 479:
Chuong 479:
Một anh trai shipper cầm hơn mười phần thức ăn đã đặt, trực tiếp xách hai thùng thức ăn lên phòng.
Tô Vân Thiều bảo ba đứa nhỏ trốn đi, cô và Ngọc Bạch Y ra cửa lần lượt nhận các phần thức ăn mang về.
Khi quay lại, cô phát hiện Vân Tiêu và Vân Đình đang ngồi ngay ngắn ở đó, nhìn những hộp đồ ăn đến mức muốn chảy nước miếng nhưng chúng cũng không chạm vào, chứng tỏ mẹ đã dạy dỗ hai đứa rất tốt.
Tô Vân Thiều mở hộp đồ ăn ra, nói với chúng những gì ăn được và những gì không ăn được, sau đó nhanh chóng dùng bữa khi đồ ăn vẫn còn nóng.
Vân Tiêu và Vân Đình vẫn chưa quen ăn uống với kích thước cơ thể này, cho nên chúng bò xuống đất, trở về kích thước ban đầu rồi vùi đầu vào hộp đồ ăn gọi về.
Cả hai không có tay nên thực sự rất bất tiện trong việc ăn uống, thế là Tô Vân Thiều bảo chúng hạ thấp chiều cao xuống, cô đứng dậy và đưa thức ăn vào miệng chúng.
Ngọc Bạch Y đưa tay nâng cằm về lại vì kinh ngạc há hốc mồm khi nhìn thấy hình dạng thực sự của Vân Tiêu và Vân Đình, cậu ấy thấy một mình Tô Vân Thiều không thể làm xue nên cậu ấy bưng hộp đồ khác lên và bắt chước làm theo. Kích thước của Vân Tiêu và Vân Đình thực sự rất lớn, sức ăn của chúng cũng rất lớn, Ngọc Bạch Y đã đặt lượng thức ăn cho mười người, thế mà chỉ có thể khiến hai anh em này ăn lửng dạ.
Thậm chí đến việc lửng dạ này, Ngọc Bạch Y cũng nghi ngờ rằng do Vân Tiêu và Vân Đình thấy hai người họ đút ăn đến mệt mỏi nên mới miễn cưỡng thừa nhận thôi ay chứ.
So với vua bụng bự Vân Tiêu và Vân Đình thì bé nhân sâm nhỏ nhắn dễ chăm sóc hơn nhiều.
Sau khi được nhận một lon coca, bé nhân sâm ngâm râu vào trong, không cần dùng đến ống hút vẫn có thể uống đến ợ hơi liên tục, cuối cùng nguyên củ nhân sâm treo lủng lang lên lon coca, thế là lúc ngủ tiết kiệm được cả một khoảng giường luôn.
Ngọc Bạch Y thở dài: "Cuối cùng tớ đã biết tại sao chúng nó phải tích trữ nhiều đá quý và ngọc như vậy rồi, với sức ăn này thì thực sự chẳng thể nuôi nỗi với số tiền ít ỏi được."
Vân Tiêu có chút bất an: "Em, ăn nhiều, lắm ạ?"
Vân Đình cũng có chút bất an, nhưng nó thấy sầu não nhiều hơn. Nếu nó biết những thứ trong xã hội loài người đắt đỏ như vậy thì nó không nên quá hấp tấp lây bừa một ít mà nên mang nhiều tiền ăn hơn.
"Khi ở trên núi tụi tôi ăn còn nhiều hơn thế này, Tô Vân Thiều, nếu chị không thể nuôi nỗi thì tụi tôi vẫn có thể tự mình bắt chuột để ăn."
"Đừng đừng đừng!" Ngọc Bạch Y rất sợ chúng sẽ tự đi bắt chuột, giun đất và côn trùng để làm một ngày ba bữa: "Số đá quý và ngọc của tụi em tích trữ đủ để ăn mấy chục năm rồi, cho nên tuyệt đối đừng có đi bắt chuột đấy!"
Khu biệt thự nơi nhà họ Tô ở cứ cách vài hôm là diệt rắn, côn trùng, chuột và kiến một lần, cho nên làm gì có nhiều chuột đến vậy để hai anh em chúng nó ăn?
Cho dù chúng thật sự tìm thấy chuột thì rất có thể đó là chuột hamster, thú cưng của nhà người khác chuồn ra ngoài, hoặc là chuột chạy từ cống thoát nước ra thôi.
Chuột hamsfter được nuôi trong gia đình, chúng vốn yếu ớt và không có virus gì, nhưng chuột chạy từ cống thoát nước ra thì không biết trên người mang theo virus gì, ai mà biết có xảy ra chuyện khi ăn phải chúng hay không.
Tô Vân Thiều xoa đầu hai anh em và hứa: "Không sao đâu, tụi em có ăn nhiều cỡ nào thì chị cũng có thể nuôi được, cứ yên tâm ăn đi."
Sau đó cô quay sang nói với Ngọc Bạch Y: "Cậu đặt thêm đồ ăn về đi."
"Được thôi." Ngọc Bạch Y tiếp tục đặt món: "Nào, Vân Tiêu và Vân Đình lại đây xem tụi em muốn ăn cái gì, đồ nướng, lầu mala, xiên que, tụi em muốn gì thì đặt nay thậm chí đặt hết một lượt luôn cũng được.”
Vân Tiêu: "Lẩu, mẹ từng làm qua, món này.”
Vân Đình: "Chọn lựa gì chứ? Đương nhiên là đặt hết tất cả rồi!"
Em quả là rất sành điệu đấy!
Ngọc Bạch Y oán thầm, cậu ấy nhanh tay đặt hết mọi thứ và chọn đặt nhiều thêm khi nhìn thấy món nào ngon ngon.
Tô Vân Thiều và Ngọc Bạch Y loay hoay đặt món và nhận thức ăn vào phòng khách sạn để cho hai anh em Vân Tiêu và Vân Đình ăn, thỉnh thoảng họ sẽ tự ăn một chút. Nửa đêm, Địch đạo diễn ra ngoài đi mua thuốc lá thì gặp phải hai người trên đường, một người mập lùn, còn người kia thì cao gây.
Tên mập lùn vui vẻ chạy tới: "Địch đạo diễn, cuối cùng cũng tìm được anh rồi!"
Địch đạo diễn không quen biết anh ta: "Anh là ai?"
Người mập lùn lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá còn niêm phong, anh ta mở ngay tại chỗ rồi niềm nở châm lửa cho Địch đạo diễn.
“Tôi là một phóng viên vô danh của một trang web nhỏ nên Địch đạo diễn chắc chắn không biết tôi, nhưng tôi thì biết Địch đạo diễn đấy. Khi biết anh đang quay phim về de tài trăn khổng lò, lại rất tình cờ gặp được trăn khổng lồ nên tôi lập tức vội vàng chạy tới, để xem liệu tin tức này có thể cho tôi nhận được tiền thưởng không ấy mà!"
Cho dù là bao thuốc lá chưa mở nhưng Địch đạo diễn cũng không dám nhận lấy từ tay người lạ, thế là ông ấy giơ tay lên ngăn cản.
"Không, tôi không hút loại thuốc lá tốt như vậy, nếu anh muốn hỏi chuyện này thì anh đã tới muộn rồi, Đại sư đã đuổi con trăn khổng lồ đi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận