Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1300: Kiếp Trước Của Van Thiều

Chương 1300: Kiếp Trước Của Van ThiềuChương 1300: Kiếp Trước Của Van Thiều
Chương 1300: Kiếp Trước Của Vân Thiều
Tô Vân Thiều sinh ra trong một thôn xóm nghèo nàn và lạc hậu.
Ba kế tục công việc của ông nội, trở thành một người thợ mộc, mẹ giỏi việc đồng áng, lại khéo nuôi gà và lợn, họ cứ như thế mà trải qua một cuộc sống yên bình tại thôn quê.
Điều may mắn nhất trong cuộc đời của ba mẹ có lẽ là khi đi mua đồ trong siêu thị được bốc thăm trúng thưởng và trúng một chuyến du lịch đến thủ đô trong bảy ngày.
Mẹ nghĩ đến hoàn cảnh gia đình lúc bấy giờ thì không muốn đi cho lắm, bà ấy mong rằng có thể bán hai tắm vé này để đổi lấy một số tiền đủ cho cả nhà sống sung túc trong một thời gian.
Ba lại cho rằng từ khi mẹ gả cho ông ấy đến nay đã luôn dốc hết sức mình chăm lo cho gia đình, chưa từng có ngày nào được sống sung sướng. Khó khăn lắm họ mới có một cơ hội đi du lịch miễn phí, lại được bao vé máy bay và khách sạn nữa, đương nhiên là phải đi rồi.
Sức khoẻ của mẹ rất tốt, cho dù chuyến bay đi đến thủ đô khá dài, nhưng cơ thể đang mang thai bảy tháng của mẹ vẫn có thể chịu được.
Dưới sự thuyết phục của ba và ông nội, cuối cùng mẹ cũng đã đồng ý.
Vé máy bay và khách sạn đính kem trong chuyen du lich bay ngày có thời hạn, nên ba mẹ đã thu dọn hành lý và lên đường ngay.
Sau một chặng đường dài đầy mệt mỏi, ngày đầu tiên cả hai ở trong khách sạn nghỉ ngơi. Ngày thứ hai mới bắt đầu đi tham quan các điểm du lịch.
Họ chưa từng đến thành phố rộng lớn và nhộn nhịp như vậy bao giờ, đi đến đâu cũng cảm thấy mới lạ và thú vị đến đây, cảm thấy có quá nhiều sự khác biệt so với quê hương của mình.
Ba nhìn thấy món ngon, vật lạ gì thì cũng đều muốn mua, nhất là quần áo trẻ em, bộ nào cũng dễ thương hết. Thấy vậy, mẹ phàn nàn với ba: “Anh tiêu xài phụng phí quá đấy!","Đứa nhỏ mà ra đời chắc sẽ bị anh chiều hư mắt thôi!"
Sau nhiều lần ngăn cản, hai vợ chồng cũng mua được khá nhiều đồ đạc và đặc sản. Ngoài những món đồ mua cho đứa bé sắp chào đời ra, phần lớn là hai người họ mua cho bà con trong thôn.
Bình thường họ được bà con trong thôn quan tâm và giúp đỡ rất nhiều, hiếm khi có dịp ra ngoài một chuyến, đương nhiên là phải mang một số đặc sản về làm quà cảm ơn rồi, nếu không thì cũng thấy ngại lắm.
Ba mẹ mặc bộ quần áo mà bản thân cảm thấy thoải mái, nhưng trong mắt người khác thì trông có hơi quê mùa, di dạo qua những điểm du lịch và những con phố lớn đông đúc người qua lại.
Bỗng một sự cố bất ngờ đã xảy ra.
Một chiếc xe thể thao vượt đèn đỏ, lốp xe cọ xát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai, đầu xe lắc léo rồi đâm thẳng về phía mẹ.
"AII" Trong đám đông không ít người hoảng sợ hét lên.
Ba mẹ nhìn thấy biểu cảm của người phụ nữ ngồi trên ghế lái không những bình tính mà còn lộ ra vẻ điên cuồng. Trước sự kinh ngạc và sợ hãi, họ đứng cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện sắp xảy đến với mình.
Trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ba ôm lấy mẹ, dùng thân mình chặn đầu xe. Còn mẹ xuất phát từ bản năng muốn bảo vệ con, đã nhanh chóng xoay người dang tay ôm bụng.
"Bang!" Đúng như dự đoán, chiếc xe thể thao tông thẳng vào hai người họ.
Hai người lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại, máu tươi lập tức chảy từ trên người họ ra.
May mắn thay, vào phút cuối cùng, chiếc xe thể thao đã kịp thời thắng lại, lực va chạm không mạnh như trong tưởng tượng, cũng không tông họ bay quá xa.
Chu Hồng loạng choạng bước ra khỏi ghế lái, không để ý đến ba đang nằm dưới đất vươn tay về phía mẹ, mà chạy thẳng đến chỗ mẹ, đưa tay kiểm tra hơi thở của ba ay.
"Vẫn còn sống." Chu Hồng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn mọi người xung quanh và hét lên: "Mau gọi xe cấp cứu đi!"
Xe cấp cứu đến rất nhanh, tuân thủ theo nguyên tắc "Gần, khẩn, có khả năng", đồng thời đề nghị đưa đến bệnh viện tư nhân gần nhất và cũng là nơi mà mẹ Tô sinh con.
Chu Hồng nói: "Mạng người là trên hết, tôi sẽ trả toàn bộ chỉ phí, mau đưa họ di đi."
Chu Hồng phải ở lại hiện trường để phối hợp với đội cảnh sát giao thông xử lý vụ tai nạn cho nên không đi cùng mà nhìn theo hướng chiếc xe cấp cứu rời đi. Sau do di ta binh tinh goi dien cho mẹ Tô rồi khóc lóc nói: "Oản Oản, tớ nóng lòng đến thăm cậu nên đã đạp nhằm chân thẳng thành chân ga và tông vào người ta rồi, một trong số họ còn là phụ nữ mang thai nữa, bụng bầu to lắm, hình như sắp sinh rồi, tớ nên làm sao đây Oản Oản? Hu hu hu...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận