Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 932:

Chương 932:Chương 932:
Chương 932:
Hiện tại đã có thể lừa nó phát nhiệm vụ để kiếm điểm tích lũy, thay đổi không hề nhỏ.
Khoan đã, đời trước nó không ràng buộc với Tô Y Y a?
Thật ra, lần trước khi Diêm Vương nói về chuyện đời trước thì hệ thống đã có câu hỏi này, nếu đời trước nó có ràng buộc với Tô Y Y, sao có thể làm Tô Y Y chết nhanh như thế?
Thật ra hệ thống học bá trừ việc đốc thúc ký chủ học tập rồi dùng điểm tích lũy đổi vật phẩm ở ngoài thì không có năng lực nào khác quá mức thần kỳ, nhưng nếu có chuyện hết sức nguy hiểm thì nó vẫn có thể làm được việc nhắc nhở ký chủ.
Thậm chí nếu vào lúc mạng sống của ký chủ bị đe doạ, nó cũng có thể vay mượn cho đủ điểm tích lũy để đổi thuốc chữa trị đưa cho ký chủ dùng, xong việc thì lại bảo ký chủ cố gắng học tập để hoàn trả điểm tích lũy.
Trường hợp nó cực khổ đi tìm ký chủ, còn chưa mài giũa được may ngày đã phải đổi sang người khác thì cũng rất phiền phức.
Hệ thống vuốt cằm, bày ra vẻ mặt thâm trầm: Cho nên đời trước nó lựa chọn người khác để ràng buộc chứ không phải Tô Y Y à?
Diêm Vương gật đầu, đồng ý với lời phân tích của Tô Vân Thiều. Tô Van Thiều lại nói: "Di Hồng phải trải qua rất nhiều khó khăn và đau đớn mới chuyển thành Quỷ Vương thuần đen được, nhưng Y Y lại không có."
Chuyện đời trước vẫn chưa được xác định, chỉ là đời này Tô Y Y không trải qua nỗi đau khi người nhà lần lượt chết đi, nên khả năng biến thành hồn phách thuần đen là cực kỳ thấp, tất nhiên là không có khả năng biến thành Quỷ Vương.
Như vậy, tác dụng lớn nhất của hồn phách thuần trắng là - hiến tế.
"Hit-" Tô Vân Thiều bị hoảng sợ vì suy đoán của chính mình: "Có phải Cố Phóng vẫn còn âm mưu đang che giấu đúng không?"
Diêm Vương không nói gì, nhưng rõ ràng trong ánh mắt như đang nói: Biết rõ mà còn cố hỏi.
Sắp xếp hơn hai trăm năm, sao chỉ có chút ít chuyện đã trồi lên mặt nước như thế được?
Nhưng nghĩ đến khả năng đó, Tô Vân Thiều lại cảm thấy đau răng, khó giải quyết thật đấy.
"Không được, em phải vẽ một ít bùa cực phẩm lên trên người Y Y, nhỡ em không ở bên cạnh em ấy, rồi quỷ sai cũng bị dụ đi bằng kế điệu hỗ ly sơn thì bùa cực phẩm vẫn có thể bảo vệ cho em ấy."
Chịu tội thì cứ chịu tội thôi, cùng lắm là đánh Tô Y Y bắt tỉnh.
Còn tốt hơn là bị mất mạng, ngay cả hồn phách cũng bị hiến tế.
Diêm Vương: "Nếu em có thể chữa trị cho bút Phan Quan đến trạng thái tốt nhất thì việc vẽ bùa cực phẩm không còn khó khăn như vậy nữa."
Tất nhiên là Tô Vân Thiều biết điều này, nhưng hiện tại công đức trên người cô không đủ để sửa lại bút Phán Quan đến giai đoạn đó.
Đang nghĩ ngợi, một nhóm công đức màu vàng đi thẳng đến chỗ cô, số lượng ít nhất cũng phải hơn một ngàn viên.
Nếu dùng một viên công đức là có thể cứu được một người thì ít nhất số công đức này phải cứu được hơn một ngàn người.
Tô Vân Thiều: 222?
"Em đã làm gì à?" Người trong cuộc cũng thay mơ màng. Diem Vương cũng không rõ lắm.
Vì tránh cho Cố Phóng phát hiện ra mối quan hệ đặc biết giữa anh và Tô Vân Thiều, anh còn không biết gần đây Tô Vân Thiều đã làm cái gì, càng không biết rõ số công đức này đến như thế nào.
Nhưng mà..." Mặc kệ số công đức này tới như thế nào vừa đúng lúc để sửa lại bút Phán Quan."
Tô Vân Thiều cũng không làm ra vẻ, công đức sẽ không tìm nhằm người, cái gì của cô là của cô.
Trước khi lấy bút Phán Quan sắp được sửa chữa ra, cô vẫn còn do dự, hỏi Diêm Vương: "Hay em để lại cho anh một ít mang cho giếng Luân Hồi nhé?" Nói ve chuyện nặng nhẹ nhanh chậm thì Diêm Vương cảm thấy bút Phán Quan càng quan trọng hơn.
"Em cứ dùng trước đi, lần sau lại đưa cho giếng Luân Hồi."
Tô Vân Thiều cũng không từ chối nữa, dùng số công đức vừa có được chuyển hết vào trong bút Phán Quan, nó nhanh chóng chữa trị những vết thương nhỏ.
Số công đức này không đến mức sửa lại bút Phán Quan hoàn toàn nhưng cũng tốt hơn lúc đầu rất nhiều.
Tô Vân Thiều thử đưa nguyên khí vào trong bút Phán Quan, nó thật sự thuận tay hơn lúc đầu, không còn cần quá nhiều nguyên khí, điều khiển cũng mượt mà hơn.
Hệ thống nghi ngờ nhìn bút Phán Quan, cảm giác quen thuộc đó rốt cuộc là gì?
Vốn dĩ Tô Vân Thiều định đi sang phòng bên cạnh để vẽ cho Tô Y Y, lúc bước chân ra ngoài lại chuyển sang một phòng khác.
"Anh ơi, anh ngủ chưa?”
Sau khi nghe xong những chuyện trong tối nay thì Tô Húc Dương làm gì còn tâm trạng để mà ngủ nữa?
Tô Vân Thiều vừa gõ cửa, anh ay đã đi ra ngay: "Có chuyện muốn nói với anh à?"
Tô Vân Thiều "ừ" nhẹ một tiếng: "Anh, để em vẽ cho anh một ít bùa phòng thân.” Tô Húc Dương: 222
"Không phải đã cho rất nhiều rồi à2?"
"Thứ này có hiệu quả tốt hơn." Tô Vân Thiều hơi do dự: "Chỉ là có hơi đau.”
Tô Húc Dương không thèm để ý: "Anh là anh trai của em, đường đường là một người đàn ông mà lại đi sợ đau? Em cứ đến đây đi."
Vài giây sau, Tô Húc Dương đã trả một cái giá rất lớn vì sự cậy mạnh của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận