Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 242:

Chương 242:Chương 242:
Chương 242:
Tô Vân Thiều: Anh có cách nào rút linh hồn của con người từ trong cơ thể huyết thi ra không?
Diêm Vương chớp mắt đã trả lời: Đương nhiên là có rồi.
Tô Vân Thiều: Linh hồn có bị ton hại gì không?
Diêm Vương: Phân tích tình hình cụ thể đi.
Tô Vân Thiều: Đến đây được không?
Diêm Vương: Chờ anh.
Tô Vân Thiều gửi định vị qua, sau đó trở lại mộ thất chính, bảo những người khác đi lên trước.
Bọn họ không rõ tại sao Tô Vân Thieu lại làm như vậy, cũng không hỏi nhiều mà lục tục kéo nhau đi lên.
Mễ Tư Thần đứng dậy: Tôi nên đứng, ngồi hay là nằm ngửa ra đây?
"Đừng sốt ruột." Tô Vân Thiều kéo cô ấy ngồi xuống: "Chờ một lát đi, chúng ta có thể trò..."
Tô Vân Thiều còn chưa nói hết chữ “chuyện” thì Diễm Vương đã đến rồi.
Tô Vân Thiều lập tức mở lời: "Anh lại đây xem thử đi."
Diêm Vương quan sát Mễ Tư Thần vài lần, cũng không nói là được hay không mà ngược lại dạy cho Tô Vân Thiều một đoạn khẩu quyết. "Em dùng con dấu để giữ linh hồn của cô ấy lại."
Con dấu ở đây đương nhiên là con dấu của Diêm Vương.
Trước mắt Tô Vân Thiều chỉ có thể sử dụng con dấu của Diêm Vương trong một giây ngắn ngủi, cô đọc khẩu quyết vừa mới học, vận chuyển con dấu của Diêm Vương, xuyên qua Mễ Tư Thần thấy được hình dáng của linh hồn.
Không biết có vấn đề chỗ nào mà con dấu của Diêm Vương vốn chỉ có thể sử dụng một giây bây giờ đã được kéo dài thời gian sử dụng thành ba giây.
Tô Vân Thiều tạm thời không để ý đến, vẻ mặt thoáng sửng sốt: "Linh hồn của cô ấy bị ô nhiễm rÔi.” Những người sống bị huyết tế kia không phải do Mễ Tư Thần tự tay giết chết nhưng suy cho cùng cũng là chết vì cô ấy.
Sau khi biến thành huyết thi, tuổi thọ của Mễ Tư Thần được kéo dài, sức mạnh gia tăng, nói từ một góc độ nào đó thì cô ấy cũng đã được hời, cho nên phần nghiệp chướng vẫn tính vào phần cô ấy.
Hơn nữa, bây giờ Mễ Tư Thần không phải người, không phải quỷ, không phải yêu, cũng không phải cương thi mà đã biến thành một loại tồn tại mới, khác với linh hồn của bắt kỳ chủng tộc nào.
Nói ô nhiễm vẫn là cách nói dễ nghe, thật ra trong mắt Tô Vân Thiều, linh hồn Mễ Tư Thần đã mang nghiệp chướng, nhân quả, nguyền rua quấn quanh, ràng buộc, vô cùng vặn vẹo.
Diêm Vương: "Rút linh hồn của cô ấy ra cũng không thành vấn đè, nhưng với tình huống thế này thì cho dù rút ra rồi, khả năng đầu thai tốt của cô ấy trong tương lai cũng rất nhỏ."
Mễ Tư Thần lẳng lặng nghe hai người bọn họ đối thoại, khóe miệng mỉm cười, mảy may không quan tâm đến việc mình sẽ bị xử trí như thế nào.
Nếu Mễ Tư Thần từ chối mạnh mẽ hoặc là trực tiếp chấp nhận luôn thì Tô Vân Thiều cho dù không muốn cũng sẽ đồng ý, nhưng nhìn dáng vẻ "Tùy mọi người, tôi sao cũng được" của Mễ Tư Thần, cả người cô lại cảm thấy rất khó chịu.
".. Hay là em đưa cô ấy di tu công đức đền nghiệp nợ, chờ đến khi linh hồn cô ấy khôi phục lại bình thường rồi đưa đi luân hồi, anh thấy được không?"
Diêm Vương gật đầu, không ho là người anh thích mal Dưới tình huống tiến thoái lưỡng nan mà cô vẫn có thể đưa cách xử lý vẹn toàn đôi bên, bình tĩnh giải quyết cương thi vương tương lai.
"Vậy giờ anh sẽ giúp em rút linh hồn của cô ấy ra, còn xác huyết thi này anh sẽ đưa về địa phủ."
Tô Vân Thiều nhìn vào mắt Mễ Tư Thần, cực kỳ bình tĩnh hỏi: "Mễ Tư Thần, cô có bằng lòng ở bên cạnh tôi với hình thức linh hồn trong vài chục năm tới, làm quỷ sai của tôi, tu công đức cùng tôi, đợi đến khi cô có được công đức viên mãn, sau đó tiến vào luân hồi một lần nữa không?"
Mễ Tư Thần mỉm cười gật đầu: Tôi bằng lòng!
Khế ước ngoài miệng đã được thành lập.
Ngón tay Diễm Vương nhẹ nhàng nhắn một cái, thuật pháp mà người nọ dùng trên người Mễ Tư Thuần nháy mắt đã bị phá hủy, sau đó Diêm Vương dẫn hồn của Mễ Tư Thần ra.
Mễ Tư Thần chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, có phần bay bồng, cô ấy cúi đầu nhìn xuống, quần áo ở trên người mình vẫn là đồng phục bệnh nhân sọc trắng xanh mặc lúc chết. Trên ánh tay không được đồng phục bệnh nhân che đi nổi lên từng dây gân xanh xấu xí, trong đó dường như còn chứa đựng rất nhiều khuôn mặt không cam lòng.
"Đừng nhìn." Tô Vân Thiều che đi ánh nhìn của Mễ Tư Thân: "Đó là những lời nguyền rủa mà người bị tế sống đã hạ cho cô trước khi chết thảm, người bình thường nguyễn rủa vốn chỉ là nói mà thôi, cũng sẽ không ứng nghiệm, nhưng vì người bị tế sống chết quá thảm cho nên lời nguyền rủa này có mang theo cả oán khí, số lượng càng nhiều thì kích thước đoạn gân sẽ càng lớn.”
Tô Vân Thiều vẫy tay, dẫn âm khí đến, giúp Mễ Tư Thần chỉnh đốn sơ lại hình tượng bên ngoài, làm cho hai tay của cô ấy nhìn không còn đáng sợ như vậy nữa.
"Đây chỉ là một thủ thuật che mắt, không thực sự loại bỏ nguyên rủa đâu, tôi sẽ bảo Tuệ Tâm siêu độ những người chết thảm này, hy vọng có thể hóa giải oán khí của bọn họ."
"Được." Mễ Tư Thần đáp: "Tôi sẽ hỗ trợ siêu độ cùng."
Huyết thi cả người khô héo, máu me đỏ tươi trông rất đáng sợ nhưng mà Mễ Tư Thần thực sự chỉ là một cô gái trẻ đáng yêu với khuôn mặt thanh tú, tính cách lại vô cùng lanh lợi.
Khác với tiếng kha kha kha phát ra khi còn là huyết thi, giọng nói phát ra từ linh hồn của cô ấy mềm mại mà êm tai, cho người ta cảm giác như đang ăn một miếng kẹo bông vừa mềm vừa có tính đàn hồi, cắn một cái còn có cả phần nhân ngọt ngào chảy ra.
Người nọ lại có thể hại chết một cô gái trẻ đang sống sờ sờ đáng yêu như vậy, đã thế còn giấu người ta vào trong quan tài không thấy ánh mặt trời, không thể động đậy suốt cả hai mươi năm, dùng đủ loại thủ đoạn như chu sa, huyết tế luyện cô ấy thành huyết thi, bóp méo linh hồn của cô ấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận