Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 927:

Chương 927:Chương 927:
Chuong 927:
Không cần Cố Phóng hỗ trợ và dẫn dắt trên con đường đoạt xác, lại chính mắt nhìn thấy cảnh Cố Phóng bị sét trời đánh thành gà trụi lông, sự kính trọng của ông ta đối với Cố Phóng đã giảm đi rất nhiều.
Trong hai mươi năm qua, ông ta chưa bao giờ bất mãn với ông chủ một cách trực tiếp như bây giờ.
Sau khi dặn dò một ít việc, sắc mặt Có Phóng dịu đi, hỏi; "Không có cơ thể của Phương Hữu Đức thì cậu có muốn chọn người khác để đoạt xác không?"
Tào Kỳ lắc đầu, nói lời từ tận đáy lòng: "Cảm ơn Cố tổng, tôi cảm thấy cơ thể hiện tại khá ổn, không cần phải đổi mới."
Có Phóng: "..."
Trước khi đoạt xác Tào Kỳ còn vội vàng đến mức không thể chờ nổi, sau khi đoạt xác lại phủi sạch không muốn liên quan, còn nói câu cơ thể sáu mươi tuổi vẫn còn tốt, dùng đầu ngón chân cũng biết vì Tào Kỳ nhìn thấy ông ta bị đẩy ra khỏi cơ thể ba lần, rồi còn bị sét đánh ba lần nữa nên bị dọa rồi.
Cố Phóng muốn nói đoạt xác không nguy hiểm như vậy, sau đó lại im lặng.
Ông ta đoạt xác không gặp nguy hiểm là vì đã tạo ra một vật chứa thích hợp từ sớm, lại có bùa che trời cực phẩm để che cảm giác của Thiên Đạo, nếu Tào Kỳ không có hai thứ này, e rằng sẽ bị sét trời đánh đến mức hồn bay phách tán.
Tuy rằng là một thuộc hạ dùng không thuận tay nhưng rốt cuộc cũng đã dùng nhiều năm, tạm thời ông ta cũng chưa muốn đổi sang người khác, rồi còn phải dạy lại từ đầu nữa nên cứ để như vậy đi.
Nhưng không có việc đoạt xác và đổi sang cơ thể mới để làm cà rốt treo trên đầu Tào Kỳ, khiến ông ta có hơi lo lắng không biết nên áp chế tên thuộc hạ này thế nào.
Tào Kỳ là một tên tiểu nhân vô cùng ích kỷ, không có đủ lợi ích để dụ dỗ ông ta, ông ta không có lòng gây phiền phức thì còn dễ nói, nếu phản bội... thì sẽ rất rắc rồi. Khi Tào Kỳ rời khỏi toà nhà của tập đoàn Cố thị cũng suy nghĩ đến chuyện này, nếu Cố tổng không phải là người không gì không làm được thì ông ta có phải nên nghĩ đến chuyện trèo sang nhánh khác không?
Người ta hay nói chim khôn lựa cành mà đậu, ông ta không nghĩ tới chuyện đầu tư hoàn toàn cho người đang bắt đầu xuống dốc, đặt tất cả trứng gà vào cùng một rổ là một cách làm quá ngu ngốc.
Dù thế nào đi chăng nữa thì trước mắt Tào Kỳ không định đi ăn máng khác, vẫn thành thật làm việc cho Cố Phóng.
Nghĩ vậy, ông ta gọi điện cho Bàng Nội: "Sư đệ."
Giờ này Bàng Nội vẫn còn ở trong phòng khách nhà họ Tô.
Thật ra ông ta cũng đã nghĩ tới chuyện rời đi khi đã muộn thế này rồi, chỉ là trong nhà họ Tô có trận pháp tập hợp nguyên khí do Tô Vân Thiều bố trí, nguyên khí dư thừa làm việc hay tu luyện đều làm ít công to, huống chi ông ta cũng quan tâm đến sự phản phệ của bùa chú, nên cũng mặt dày ở lại.
May mắn là ở lại, nếu không thì Tô Vân Thiều sẽ không thể nghe thấy cuộc gọi này.
Tiếng "sư đệ" của Tào Kỳ hơi mang theo ý cười làm trong lòng Bàng Nội hiểu rõ ngay lập tức.
Nếu là cuộc gọi tán gẫu bình thường hay để khoe khoang thì trong giọng điệu của Tào Kỳ sẽ mang theo một tí áp chế nhưng lại không kiềm chế được vẻ cao cao tại thượng, giọng điệu nói chuyện hằng ngày đã nói lên việc ông ta muốn làm.
Bàng Nội trả lời với giọng điệu trước sau như một: "Sao sư huynh lại gọi điện thoại cho tôi vào lúc này thế?"
Đương nhiên là Tào Kỳ biết giờ này đã muộn, chỉ là đang ở rất xa, ông ta đến tuổi này rồi, thật sự không muốn đi qua đi lại giữa thành phố B, tất nhiên sẽ nghĩ đến sư đệ nào đó vốn đang ở thành phố B.
"Sư đệ, không phải tôi từng nói với cậu rồi à, tôi vẫn luôn làm việc cho một nhân vật lớn? Lần này nhân vật lớn đó tuyển người, tôi là sư huynh của cậu, sao không nghĩ đến cậu ngay chứ?"
Bàng Nội và Tô Vân Thiều trao đổi ánh mắt: Đến rồi!
"Sự huynh, tôi biết anh là một sư huynh tốt mà, có cần tôi làm gì trước để chứng minh năng lực của mình không, hay là có thể dựa vào mối quan hệ với sư huynh để đi thẳng vào?"
Tào Kỳ tham hừ một tiếng: Năm đó ông đây dựa vào quan hệ của cha ruột mới bò lên được vị trí này, cậu liem mặt rồi gọi vài tiếng "Sư huynh tốt" là muốn sánh vai với ông đấy à? Mơ đi nhé!
"Cậu có thể dựa vào quan hệ của tôi để vào, nhưng... Bàng Nội à, người đi từ cửa sau vào không thể làm mọi người phục được, nếu sau này cậu muốn sống thoải mái hơn thì sư huynh đề nghị cậu vẫn nên làm ra một số thành tựu."
Tiền đề là Cố Phóng đã nói muốn Bàng Nội quay lại, Tào Kỳ vẫn lừa trên gạt dưới như cũ, để Bàng Nội làm thay những gì đáng ra ông ta nên làm.
Bàng Nội cũng hề không cảm kích, gật gật đầu: "Sư huynh cứ nói, chắc chắn tôi sẽ cố gắng hết sức để làm!"
Tào Kỳ: "Tôi đã gửi ảnh cho cậu rồi, cậu mang người đó đến đây đi.”
Điện thoại Bàng Nội rung lên, click mở ảnh để xem: "..."
Câu "me nó” suyt chút nữa thì thốt ra, người trên bức ảnh đang mỉm cười trước ống kính là Tô Y YIl
Bạn cần đăng nhập để bình luận