Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 449:

Chương 449:Chương 449:
Chương 449:
Di Hồng khen trí nhớ của mẹ Chu thật tốt, mẹ Chu cười cười, chỉ nói: "Người làm mẹ đều như vậy."
Hai mẹ con thì thầm suốt đêm, đến khi dì Hồng mệt mỏi ngủ thiếp đi, mẹ Chu mới thả tay con gái ra, lén lút đi ra phòng khách.
Nguyễn Mai đang tùy tiện mà nằm trên chiếc sô pha cũ, nhìn thấy mẹ Chu mò mẫm di ra, cô ấy nhắc nhở theo bản năng: "Cẩn thận."
"Cảm ơn." Mẹ Chu nói,"Tôi đã ở đây nhiều năm rồi, nhằm mắt cũng biết đồ đạc được đặt ở đâu."
Nguyễn Mai: 2?I "Bà có thể nghe được lời nói của cháu, cũng nhìn thấy được cháu sao?!"
Mẹ Chu gật đầu: "Tôi có mắt Âm Dương, có thể thấy được ma quỷ, cô gái nhỏ, sao cháu lại đi theo cháu ngoại của tôi?"
"Cháu..." Nguyễn Mai đương nhiên không thể ăn ngay nói thật được, nhớ tới mấy bộ phim truyền hình máu chó mà hàng ngày cô ấy vẫn xem chung với các bạn nhỏ, thế là cô ấy liền thuận miệng nói di.
"Còn không phải vì cháu thấy anh ấy lớn lên đẹp trai à, bỏ lỡ mối này thì chẳng còn mối khác, cho nên cháu cũng muốn có một mối tình người duyên quỷ để bắt kịp thời đại, không được sao?” Me Chu:
"Người quỷ khác đường, hai người các cháu sẽ không có kết quả tốt đâu, coi như vì tốt cho nhau, cháu vẫn nên từ bỏ sớm đi."
Nguyễn Mai nào có thực sự để mắt đến Trác Kinh Luân chứ?
Nhưng mẹ Chu mới nói vài câu mà cô ấy đã từ bỏ, vậy không phải chứng minh là mình không có nghị lực sao? Nghe cũng không thuyết phục nha.
"Cháu chỉ thích thân hình của anh ấy thôi, bà yên tâm, sau khi có được thứ mình muốn cháu sẽ lập tức rời đi, sẽ không dính mãi lấy cháu ngoại của bà đâu."
Mẹ Chu: "..."
Chiều hôm sau, dì Hồng và Trác Kinh Luân đã cùng nhau trở về.
Vì phải đi bắt con Xà Yêu kia, Tô Vân Thiều sẽ xa nhà một thời gian, hôm nay đã dành thời gian riêng đến chung cư để chơi đùa với Viên Viên và Nhu MẼ.
Cô nhận được tin hai mẹ con họ trở về là thông qua hai còn quỷ canh nhà là Vân Khê và Cát Nguyệt báo lại.
Còn có... Nguyễn Mai không biết vì sao không cùng trở về với dì Hồng và Trác Kinh Luân, mà cô ấy trở về một mình sau họ mấy tiếng đồng hồ,
Vân Khê và Cát Nguyệt hỏi thăm, Nguyễn Mai chỉ lắc đầu không nói, khiến họ tự hỏi không biết lúc tới thành phố J cô ấy đã gặp phải chuyện gì. Hơn tám giờ tối, dì Hồng mặc một bộ đồ ngủ hai dây xẻ chữ V rất gợi cảm, đi lên gõ của phòng sách tại tầng ba.
Di Hồng mới có động tĩnh, nhóm quỷ sai lập tức nhiệt tình báo cáo lại cho Tô Vân Thiều, Vân Khê trốn trong một góc của phòng sách, dùng camera di động để phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình cho Tô Vân Thiều ở tầng hai xem.
Ba Tô: "Vào đi."
Dì Hồng đẩy cửa ra, nhanh chóng bước vào rồi tiện tay khóa trái cửa lại.
Nghe thấy tiếng khóa cửa, ba Tô bỗng chốc ngang đầu, phát hiện ra dì Hồng ăn mặc quá mức hở hoang nên lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.
"Trời đã tối, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng thì không ổn đâu, cô có chuyện gì có thể đi tìm Oản Oản để nói."
"Nếu em có thể tìm cậu ấy để nói chuyện, em đã không đến tìm anh." Bước chân của dì Hồng rất nhẹ, thoạt nhìn có vẻ tốc độ đi không nhanh, nhưng không tới vài bước bà ta đã đi đến bên cạnh ba Tô.
Ba Tô đột nhiên đứng lên, vội vàng khép số lại, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế làm việc,"Đã khuya rồi, cô có chuyện gì thì để ngày mai nói sau."
Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, dì Hồng lại vờ như không nghe thấy, một tay chống xuống bàn, ngả người ra sau, đôi chân thon dài vắt chéo lại, dùng ngón chân móc vào dép lê, trông tư thế rất quyền rũ.
"Anh nghĩ xem, nếu lúc này em kêu lên một tiếng, Oản Oản có thể chạy lên đây ngay lập tức hay không? Nếu cậu ấy nhìn thấy hai chúng ta như thế này thì sẽ thế nào?”
Ba Tô: "..."
"Tình cảm giữa em và Oản Oản đã được mấy chục năm, em đoán anh cũng không dám đánh cược." Dì Hồng hơi nghiêng người, khiến dây áo ngủ bên trái tuột xuống.
Ba Tô lùi lại một bước, rồi hai bước, ông cảm thấy thật may mắn khi giờ phút này vẫn có Vân Khê ở một bên quay lại, nếu không để mẹ Tô bước vào nhìn thấy cảnh này thì đúng là ông khó mà giải thích được.
"Có chuyện gì thì cô cứ việc nói thẳng, không cần uy hiếp tôi như vậy."
Dì Hồng ngắn người ra, Tô Từ Văn thế mà lại cảm thấy bà ta đêm khuya trang điểm như vậy, lên gõ cửa phòng ông là để uy hiếp ông sao?
Buồn cười, quá buồn cười!
"Ha ha ha..." Dì Hồng cười đến mức chảy cả nước mắt, ngã trước ngã sau, Tô Từ Văn ơi Tô Từ Văn, anh thật đúng là đồ đầu gỗ, loại đàn ông không hiểu nổi phong tình như anh, đúng là chỉ có mình Oản Oản mới có thể chịu được." Ba Tô: "...” Nói chuyện thì nói chuyện, sao còn công kích cá nhân ông như thế?
"Được rồi, không làm phiền anh nữa." Dì Hồng kéo lại dây áo, xỏ lại dép lê cho cẩn thận, đàng hoàng đứng trước mặt ba Tô, Những lời anh nói với Trác Kinh Luân và Trác Nhiên hôm đó, trùng hợp là em đã đứng ngoài cửa nghe được, ông ta đã không muốn hiến tế vì con trai, thì em nguyện ý. Đàn anh, anh có thể dẫn em tới gặp vị đại sư kia không?”
Từ khi biết dì Hồng đưa Trác Kinh Luân quay về thành phố J thăm mẹ của bà ta, ba Tô đã biết được lựa chọn của bà, nhưng hiện giờ thật sự nghe được lựa chọn của bà ta vẫn khiến ông phải im lặng.
Dì Hồng cho rằng ba Tô không ngờ được bà ta sẽ ở ngoài cửa nghe lén, cười nói: "Nói thật cho anh biết, lần trước, hơn nửa đêm anh tìm Kinh Luân nói chuyện, em cũng nghe lén được, đừng xem thường bệnh mắt ngủ của phụ nữ thời kỳ mãn kinh nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận