Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1276: Tô Y Y Và Phó Diệp

Chương 1276: Tô Y Y Và Phó DiệpChương 1276: Tô Y Y Và Phó Diệp
Chương 1276: Tô Y Y Và Phó Diệp
Càng nói càng lối
Tô Y Y cạn lời rồi, cô ấy lấy tay đỡ trán: "Bọn họ đều là học sinh, em mà ra tay với họ thì chẳng khác nào là tình yêu giữa cô trò rồi."
"Tinh yêu giữa cô trò đâu có phạm pháp đâu, cùng lắm là bị lên án về mặt đạo đức thôi, chỉ cần em che giấu cần thận, chờ khi tên nhóc đó tốt nghiệp rồi cả hai chính thức ở bên nhau là được chứ gì." Phó Diệp càng nói càng cảm thấy mình có lý: "Không được, anh phải đi điều tra chương trình học của eml"
TôYY:”..." Hệ thống: "..."
Cũng ngay lúc này, Tô Y Y mới chợt nhận ra rằng, trong hôn nhân, cho dù là người vợ hay người chồng thì cũng sẽ có những lúc nghi ngờ nhau chứ không riêng gì phái nữ, lại càng không chỉ có mình cô ấy.
"Anh Diệp ơi."
Phó Diệp ngang đầu lên.
Từ khi Tô Vân Thiều trở về, Tô Y Y đã không còn dùng cách gọi này để gọi anh ấy nữa, cùng lắm là những lúc "đặc biệt” trên giường khi bị anh ấy gì gì quá mức thì cô ấy mới dùng mà thôi, nhưng bây giờ...
Tô Y Y nắm lấy bàn tay của Phó Diệp rồi đặt chúng lên chiếc bụng to tròn của mình, ánh mắt mềm mại xin làm hòa: “Anh Diệp, em đã sai khi nghi ngờ anh như thế, chúng ta bỏ qua chuyện này được không? Bé cưng đang ở đây nhìn hai chúng ta nè, đâu thể để bé cưng biết chúng ta là một cặp ba mẹ không đáng tin cậy như thế được, phải không anh?”
Những lời nói ban nãy của Phó Diệp là để chờ khoảnh khắc này đây, Tô Y Y đã xuống nước như thế thì anh ấy ngu gì không xuống theo chứ.
"Được rồi, nhưng sau này em không được nói mấy câu như "chia tay trong hòa bình” gì gì nữa đâu nhé, hôn nhân của chúng ta phải kéo dài cả đời cơ!"
Tô Y Y gật đầu liên tục: "Dal Bé cưng sẽ làm chứng cho hai ta!"
Có lễ là trùng hợp, đứa bé trong bụng đột nhiên đá một cái làm người ba và người mẹ đang sờ bụng vui mừng khôn xiet.
Phó Diệp được nước làm tới, anh ấy ghé sát vào chiếc bụng căng tròn để trò chuyện với đứa bé, nhưng đôi mắt thì lại nhìn vợ mình: "Bé cưng nghe thấy rồi nè! Bé cưng à, sau này con được sinh ra xong thì phải làm chứng cho ba nhé, nếu mẹ con còn dám nói mấy câu nói làm ba bị tổn thương thì con phải bỏ nhà theo ba, hai chúng ta di tìm dì, ông ngoại và bà ngoại con để nói cho ra lẽ nhé!"
Tô Y Y dở khóc dở cười: "Con nó còn nhỏ xíu, anh dạy nó cái gì thế không biết." Lam gi co ai day con bo nha theo mình đi tìm người mach lẻo đâu chứ?
Phó Diệp không để ý tới cô ấy mà vẫn còn đang bận méc với con mình: "Ai bảo mẹ con không chịu nghe lời ba cơ, mẹ con toàn nghe lời dì con thôi."
Cái này thì đúng thật.
Tô Y Y gãi mũi một cách mắt tự nhiên: "Rồi rồi, sau này em không nói thế nữa, anh đừng có dạy hư con minhl"”
Phó Diệp vươn ngón út ra: "Ngoéo tay hứa đi!"
"Trời ạ, anh đã làm ba rồi mà còn ấu trĩ dữ vậy?" Tuy ngoài miệng thì ra vẻ ghét bỏ nhưng Tô Y Y vẫn nhanh tay vươn ngón út ra móc ngoéo với Phó Diệp, hai bên cùng hát bài đồng dao quen thuộc: "Ngoeo tay xong thì một trăm năm cũng không được đổi ý...
Thời gian xoay vần, những ký ức vốn đã chìm sâu nay lại có cơ hội ngoi lên trở lại.
Thật nhiều năm về trước, trong sân của nhà họ Tô cũng đã từng xảy ra cảnh như thế này.
Y Y bé nhỏ vươn ngón út với Phó Diệp bé nhỏ: "Anh Phó Diệp ơi, hứa nhé, sau này lớn lên anh phải cưới Y Y, anh không được lừa Y Y đâu đó."
Phó Diệp bé nhỏ nghiêm tức gật đầu: "Ừ, anh sẽ không gạt em đâu, ngoéo tay xong thì một trăm năm cũng không được đổi ý!" Tác giả có lời muốn nói:
Tôi - trước khi kết thúc: Ngoại truyện thì có gì đâu mà viết, làm gì mà viết nhiều được.
Tôi - sau khi kết thúc: Ủa sao tự nhiên viết nhiều dữ vậy? Sao dừng không được vậy nè? Với tốc độ kiểu này thì đến bao giờ tôi mới kết thúc được đây trời ới TTATT
Bạn cần đăng nhập để bình luận