Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1072:

Chương 1072:Chương 1072:
Chuong 1072:
Em gái của nó mới có bao lớn chứ, thế mà đã biết vương vây cá ( ý nói bé cá đen chưa chi đã trao trái tim cho người ta rồi ) ra ngoài là sao? Đáng giận!
Cách đây không lâu, khi họ còn ở trong cung điện dưới đáy biển của đảo Trường Thọ, bởi vì cung điện ấy nằm trên một lục địa nhỏ nên bọn họ còn có thể tuỳ thời chạy trốn rất mau, mà lúc này... ha ha.
Tô Vân Thiều chỉ chỉ vào cỗ quan tài bằng ngọc trắng,"Nó là một cỗ Linh Khí, mọi người có thể bơi vào trong đó mà trốn."
Thật ra cá Thái Cực Dương có suy nghĩ muốn để mình và em gái chạy trốn trước qua lốc xoáy, chờ bên này sét đánh xong thì hai anh em sẽ quay lại sau, nhưng mà không biết cần bao lâu mới có thể phá huỷ được cắm chế ở đây, mà nó còn phải chịu trách nhiệm đưa Tô Vân Thiều mà mấy bé yêu quái nhỏ quay lại đất liền nữa, nên đành phải miễn cưỡng đồng ý với đề nghị này.
Chờ các yêu quái trốn hết vào trong quan tài bằng ngọc trắng xong xuôi, Tô Vân Thiều nhanh chóng vẽ ra bùa gọi sét.
Cô đánh giá thấy cắm chế ở nơi này không mạnh bằng cung điện huyết tế kia, nên ném ra ít bùa hơn, quả nhiên, mười tám tia sét vừa đánh xuống, cắm chế đã bị phá rồi. Khoảnh khắc cắm ché tan biến, những thị vệ người cá đứng sau lưng vua người đá đã kích động mà ôm lấy nhau, nước mắt rưng rưng, ngay đến cả vua người cá cũng rưng rưng theo.
Bọn họ đã bị giam cầm hơn hai trăm năm, cuối cùng cũng có ngày được tự do rồi!
Vua người cá đặt tay phải lên trước ngực trái, hơi hơi cúi người, hành lễ nhỏ với Tô Vân Thiều: "Cảm ơn cô đã cứu cả tộc người cá chúng tôi."
Phía sau anh ta, những thị vệ người cá cũng những người cá khác sinh sống trong cung điện người cá chen chúc ở lối vào cung điện, sau khi nhìn thấy cắm chế biến mất cũng đều hành lễ nhỏ tương tự với Tô Van Thieu.
Ngao Khả Tâm nói: "Đây là lễ tiết tối cao nhất để thể hiện lòng biết ơn của tộc người cá chúng tôi, tôi cũng cảm ơn cô, Tô Vân Thiều!"
Tô Vân Thiều nhận lễ tiết này xong cũng day nắp quan tài ngọc trắng ra, anh em cá Thái Cực Dương và các yêu quái khác cũng lần lượt bơi ra.
Cá đen nhỏ vừa chui ra đã bơi về phía vua người cá, con bé ngạc nhiên phát hiện ra lần này mình đã không còn bị thứ gì ngăn cả nữa, đuôi cá liên tục đong đưa, rồi lập tức lao lên người vua người cá, chốc chốc thì cọ tay của người ta, chốc chốc lại cọ đuôi cá của người ta. Nhìn thấy cảnh tượng hiếm có ấy, cá Thái Cực Dương ghen tị tới nỗi suýt rơi cả nước mắt.
Nó đã làm gương tốt và nhắc nhở nhiều lần như vậy, em gái cũng chẳng nhớ phải nhẹ nhàng với nó, vì sao vừa tới bên người tên vua người cá vừa nhìn đã chẳng thấy chỗ nào tốt kia con bé lại biết cách hành xử nhẹ nhàng như thế? Ô ô ô là do người làm anh như nó không xứng đáng sao?
Biểu cảm của Tô Vân Thiều rất phức tạp, hình như cô cũng không xứng để bé cá đen nhỏ kia đối xử nhẹ nhàng đâu.
Vua người cá đã từng chạm vào cá đen nhỏ cách lớp bong bóng trong suốt rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thực sự được chạm vào người cá đen nhỏ, ý cười trong đáy mặt càng lộ rõ hơn.
"Các vị vượt đường xa mà đến đây, để tôi dẫn các vị đi tham quan cung điện người cá.”
Đúng là từ trước tới nay bọn họ chưa bao giờ đến những nơi như vậy, cho nên có chút tò mò, vừa nghe vua người cá mở lời đã lập tức đồng ý.
Nhìn từ bên ngoài, cung điện người cá là một cung điện hoành tráng và tỉnh xảo, sau khi bước vào, các công trình kiến trúc vẫn hoành tráng và tinh xảo, chỉ là có chút khó diễn tả.
Bạn có thể tưởng tượng một cung điện khắp nơi trồng đầy rong biển, trên các cây cột khắc hoa văn tỉnh xảo đều có cua bò không? Nơi này chính là như vậy.
Bạn có thể tưởng tượng một đám cá con đang chơi trò ú òa trên tắm bảng cung điện không? Nơi này chính là như vậy.
Nhưng vua người cá cảm thấy những thứ này chẳng có gì đáng xấu hổ cả, nhưng mà nói di thì cũng phải nói lại anh ta cũng là vua của cả tộc người cá, cho nên vẫn có chút ngượng ngùng.
"Nếu không làm như vậy, trong tộc người cá có nhiều người như vậy, sẽ không có cách nào sống sót nổi. Tôi là vua, bọn họ chắc chắn sẽ tình nguyện cắt thịt trên người xuống cho tôi ăn, để tôi sống đến khoảnh khắc cuối cùng. Nhưng mạng người là quan trọng nhất, chưa đến nông nỗi đó, nên có biến cung điện thành trang trại chăn nuôi cũng không sao cả."
Trên đường bọn họ đi, mỗi một người cá đều dùng ánh mắt cảm kích mà nhìn Tô Vân Thiều, dùng ánh mắt tôn kính mà nhìn vua người cá.
Sự tôn trọng và kính trọng này xuất phát từ tận đáy lòng, đủ để nhóm Tô Vân Thiều hiểu được vua người cá có vị trí thế nào trong lòng những người cá này.
Những cung điện trong đây đều có hình dáng giống nhau, vua người cá dẫn mọi người tới cung điện chính, rồi sai người hầu và thị vệ đưa những hải sản tươi nhất đến chiêu đãi các vị khách của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận