Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 313:

Chương 313:Chương 313:
Chương 313:
Bách Tinh Thần: [ Những lời đồn khắc chết người thân là không có căn cứ, đúng không? 】
Tô Vân Thiều: [ Làm gì có chuyện một người bình thường có thể dẫn tới cái chết cho người khác? Sinh thần bát tự khá hung, ý nói là thời gian sinh ra của bà ta không được tốt lắm, cuộc đời sẽ gặp nhiều gian truân, vất vả. 】
Bách Tinh Thần: [ Nhưng tớ thấy cho tới bây giờ bà ta vẫn sống khá tốt mà? 】
Tô Vân Thiều: 【 Mượn vận may. 】
Bách Tinh Thần: 【 Mượn một chút vận may của mỗi người, chỉ cần không gây ra thương vong cho người khác, thì bà ta sẽ không có tội nghiệt gì sao? Như vậy có phải quá không công bằng hay không. 】
Tô Vân Thiều: [ Mượn vận may giống như uống thuốc độc giải khát, người làm việc này đều xuất phát từ lòng tham, lúc đầu hiệu quả rất tốt, nhưng rất nhanh người nọ sẽ thấy bắt mãn, càng ngày càng tham lam, vay mượn càng ngày càng nhiều, đến một thời điểm nào đó người nọ không thể kiềm chế được lòng tham của mình, sẽ đi đến bước tiếp theo: Mượn mạng sống. 】
Bách Tinh Thần: [ Mạng cũng mượn được sao??? ]
Tô Vân Thiều: 【 Làm sao có thể đơn giản như vậy? Mượn vận may đã bị rất nhiều điều kiện hạn chế, càng đừng nói tới việc mượn mạng. Bùa ngọc tớ cho cậu tuy không ngăn được việc mượn vận may, nhưng nhất định có thể ngăn chặn được việc mượn mạng, nếu đụng phải chuyện này thì chỉ trong nháy mắt, món đồ kia sẽ nỗ tung. }
Bách Tinh Thần: 【 Vậy tớ chỉ cần kiểm tra xem bùa ngọc có bị sứt mẻ gì không, là có thể biết được. 】
Tô Vân Thiều: [ Đúng. ]
Tô Vân Thiều 【 Trừ khi phương pháp này có thể thành công vay mượn cho đến chết, nếu không bà ta sẽ càng mượn nhiều, chỉ cần bà ta thất bại một lần, phản phe sẽ rất nghiêm trọng. Sau khi chết đi tới địa phủ, bà ta sẽ phải trả giá từng cái một cho tất cả những chuyện đã làm, không trốn thoát được đâu. 】
Bách Tinh Thần: [ Chuyện tại nhân gian nên kết thúc tại nhân gian, tới địa phủ rồi mới thanh toán, rất nhiều chuyện sẽ khác. 】
Tô Vân Thiều: [ Giữa người thường và huyền môn luôn có một bức tường, không ai thấy được, cũng không ai đề phòng được. ]
Tô Vân Thiều: 【 Chúng tớ không thể đảm bảo rằng tất cả mọi người trong Huyền môn có thể kiên trì tuân thủ quy tắc của thiên sư và lòng chính nghĩa, cái này cũng giống như đạo lý có thiện tất có ác của người thường, nếu không thể tìm được chính nghĩa và công bằng trên nhân gian thì có thể xuống địa phủ tìm. Nghĩ như vậy không phải thấy dễ chịu hơn rất nhiều sao? ]
Bách Tinh Thần: [ Ừm. ]
Sau khi trò chuyện với Bách Tinh Thần xong, Tô Vân Thiều đi tắm, lúc đi ra đã nhìn thấy Đào Yêu đang nằm bắt chéo chân bên cạnh cửa sổ để phơi ánh trăng, trong tay cậu cằm chiếc máy tính bảng để xem chương trình tạp kỹ, còn phát ra tiếng kêu cạc cạc như vịt kêu.
Tô Vân Thiều: ".." Cô không mang một con quỷ vịt về nhà, sao Đào Yêu còn phải đóng giả vịt làm chi?
"Đào Yêu, mỗi ngày cậu đều ở trong nhà ăn không ngồi rồi, sao không học chút ngoại ngữ đi." Vừa hay trong nhà có ba vị gia sư miễn phí 24 giờ, không cần phải mời người ngoài tới.
Đào Yêu: 2
"Hả???" Nhóc shota ba tuổi khiếp sợ đến đầu óc trống rỗng, trong lúc nhất thời quên mắt trên tay đang cầm đồ vật, máy tính bảng rơi thẳng vào mặt cậu ta, lập tức vang lên một tiếng "Ngao..." long trời lở đất.
Cũng may trong phòng luôn dán bùa cách âm, nếu không tiếng sói tru này mà truyền ra ngoài, chắc người trong nhà còn tưởng rằng Tô Vân Thiều ở bên ngoài nhặt được một con sói mà đem về nhà nuôi trộm đấy. Tô Van Thiều nhặt máy tính bảng lên, nhìn cái mũi nhỏ của Đào Yêu bị máy tính bảng đập vào làm máu mũi chảy ra, cái trán ửng đỏ, cái miệng nhỏ căn chặt đến mức chảy cả máu, đau đến mức nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đáng thương thì đáng thương, nhưng cũng thật buồn cười.
May là sáu con quỷ trong nhà đều đã ra ngoài, nếu không, để bọn họ nhìn thấy có thể cười bò mắt.
"Đều tại cô!" Đào Yêu rên rỉ, gót chân nhỏ dẫm lên chân của Tô Vân Thiều để trút giận,"Bắt yêu học ngoại ngữ, cô có còn là con người không?!"
Tô Vân Thiều: "Tôi không phải người, chẳng lẽ là cậu à?" Đào Yeu:lll
"Ngao-Tô Van Thiều, tôi muốn cùng chết với cô!"
Đào Yêu tức đến sùi bọt mép, giơ nắm đắm nhỏ chẳng có chút sức nào lao về phía Tô Vân Thiều, sau đó bị Tô Vân Thiều dùng một bàn tay giữ đầu lại, như vậy cậu ta đã được trải nghiệm cái gì gọi là " Tôi vung tay thành phong hỏa luân (đồ vật di chuyển của Na Tra) cũng không chạm được vào người cô ấy".
Đào Yêu hoàn toàn trầm cảm, khoanh chân ngồi trên cửa số rồi giận dỗi, cả người viết rõ bốn chữ to "Đừng làm phiền tôi!".
Tô Vân Thiều nhịn cười, chụp ảnh bóng lưng của Đào Yêu rồi gửi ảnh vào trong nhóm chat. Hứa Đôn: [ Đào Yêu nhỏ bé làm sao vậy? ]
Tô Vân Thiều: [ Đang trầm cảm. ]
Tần Giản: [ Ha ha ha ha... ]
Bách Tinh Thần: [ Phụt. }
Trần Tinh Nguyên: [ Sao các cậu có thể như vậy được chứ? Thực xin lỗi, tớ cũng cười. 】
Tần Sóc: [... ]
Tô Vân Thiều bỗng nhiên nhớ tới: [ Có ai biết về Cù Nguyên Thanh không? 】
Lôi Sơ Mạn: [ Người mới nỗi trong giới đầu tư. 】
Triệu Tình Họa: [ Ba tớ còn rất khen ngợi anh ta. ]
Tần Sóc: [ Anh ta có vấn đề gì sao? 】
Tô Van Thiều: [ Tạm thời thì không, ngày mai tớ muốn đi gặp anh ta, cho nên muốn hỏi mọi người một chút. ]
Tần Giản: [??? Diêm Vương biết không? ]
Ngọc Bạch Y: [ Tớ vừa tới đã có tin hot rồi sao?]
Phó Diệp Í Mọc sừng không? 】
Phó Diệp vội thu hồi tin nhắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận