Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 268:

Chương 268:Chương 268:
Chương 268:
"Yên tâm đi." Tô Vân Thiều vươn ngón tay ra vuốt ve đôi mày nhỏ đang nhăn lại theo thói quen của Trường Tôn Thụy, "Tôi là thiên sư chính thống, không hại người, chỉ muốn tâm sự cùng bọn họ một chút mà thôi."
Cũng không biết câu nói nào đã đánh trúng tâm tư của Trường Tôn Thụy, cậu nhóc nghĩ một lúc rồi cũng không kháng cự nữa.
Bàn tay nhỏ của cậu nhóc mò vào trong túi quần tây để tìm di động, sờ một lúc cũng không thấy, lúc này cậu mới nhớ ra khi phát hiện có người tới công viên cậu đã chạy vội ra mà quên mang theo di động. Trường Tôn Thụy đành nhận lấy di động của cô, nhập một chuỗi con số.
Hứa Nặc nhìn ID người gọi là tại thành phố B, ông cũng không biết là người bạn cũ nào ở thành phố B gọi cho mình, nhưng ông vẫn không do dự mà nghe máy luôn.
Ngay khi vừa bắt máy, ông đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Ông ngoại -"
Hứa Nặc ra hiệu, thư ký lập tức mời những người khác rời khỏi văn phòng, lại tự mình đứng ở cửa canh chừng.
Xác nhận không ai có thể nghe được, lúc này sắc mặt của Hứa Nặc ôn hoà hơn, ông dịu dàng trả lời: "Là Thụy Thụy hả, di động của con hỏng rồi sao?"
"Không có đâu." Trường Tôn Thụy đã quen với việc mỗi lần gọi điện thoại cho người thân đều phải chờ một lúc nên thằng nhóc cũng chẳng nghĩ gì nhiều.
"Có một chị gái tới công viên, chị ấy nói muốn gặp người thân của con để nói chút chuyện, con quên đem di động theo nên phải mượn của chị gái, người đầu tiên con gọi chính là ông ngoại đó nha-”
Câu nói cuối cùng kia đã thể hiện sự làm nung và tranh công, chẳng khác nào cách nói của một đứa trẻ năm tuổi cả, khiến người ta nghe được cũng thấy vui vẻ.
Hứa Nặc đã lớn tuổi, nhưng không có nghĩa là khả năng đánh giá thông tin của ông ta đã giảm đi, ông ta có thể rút ra được kha khá tin tức từ những lời nói ngọt ngào của cháu ngoại.
Ông cười hỏi: "Vậy chị gái kia có thích Thụy Thụy không?"
Trường Tôn Thụy lén lút nhìn Tô Vân Thiều, rồi xoay người sang chỗ khác, bàn tay nhỏ che loa di động lại, cố ý nói nhỏ: "Vừa mới tới đã gọi con là con quỷ nhỏ, vừa thấy mặt đã nhìn ra được con dùng miếng độn giày nên không cao được tới một mét mười lăm, nói chuyện cũng chẳng giữ chút mặt mũi cho con, nhất định là không thích con rồi!"
Mọi người nghe thấy rõ ràng rành mạch: "..." Hứa Nặc vốn muốn do la tin tức về người chị gái kia, xem đối phương tới có mục đích gì, nhưng nghe xong những lời này ông suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Nếu người nọ thật sự muốn gặp ông ta là vì muốn tìm chút lợi ích, vậy thì phải làm thân với Trường Tôn Thụy mới phải, nhưng hai người ở chung mà khia nhau như thê...
"Có lẽ là cách biểu đạt tình cảm của chị gái kia có chút đặc biệt đó?"
"Không thể nào?" Trường Tôn Thụy lắp bắp kinh sợ, cái miệng nhỏ cong lên, thân mình nho nhỏ hơi cong xuống, giọng nói càng nhỏ hơn,"Con thấy chị ta không phải là loại người nghĩ một đằng nói một nẻo đâu."
Các bạn nhỏ cười trừ cho qua.
Tô Vân Thiều: ".." Đột nhiên cảm thấy thính lực tốt quá cũng không có gì tốt.
Chỉ được mấy câu, Trường Tôn Thụy lại gọi điện thoại cho cho bà ngoại và mẹ của cậu nhóc, vẫn là những lý do thoái thác đó.
Do dự một lúc, sau khi xây dựng phòng tuyến tâm lý, cậu nhập vào dãy số đã rất quen thuộc trong lòng, hít một hơi sâu rồi mới dám bám nút gọi.
Chuông điện thoại reo vài lần mới có người bắt máy.
"Ba ơi." Trường Tôn Thụy dùng hết sức giữ lấy di động đến mức những ngón tay nhỏ đều căng cứng, trong giọng nói còn chứa sự hồi hộp mà người khác khó nhận ra.
"Tôi không có đứa con nào lớn như cậu!” Trường Tôn Triết không kiên nhẫn trả lời, vừa nói xong đã ngắt điện thoại.
Trong nháy mắt kia, thế giới của Trường Tôn Thụy yên tĩnh đến mức cậu nhóc không còn nghe được âm thanh nào nữa.
Trước đó, Trường Tôn Thụy đã vô số lần từng tưởng tượng ra cảnh tượng ba ba gọi điện thoại cho mình.
Cậu cảm thấy ba ba sẽ không dám tin hoặc cũng có thể sẽ rất kinh ngạc. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới ba ba sẽ không thừa nhận cậu là con trai của mình, ba ba không nghe cậu nói đến câu thứ hai đã cúp máy.
Có lẽ ở trong lòng ba ba, cậu đã là quỷ cho nên cậu không còn là con trai của ba ba nữa?
Trường Tôn Thụy không thở nổi, cậu đau đớn che ngực lại.
VỊ trí trên ngực trái có một trái tim hình quả đào đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong việc tuần hoàn máu ở trong cơ thể con người. Nhưng giờ đây cậu đã không phải là người cũng không phải bị bệnh tim. Vì sao cậu còn cảm giác được trái tim đang đau đớn?
Nếu như trở thành quỷ cũng không thoát khỏi bệnh tim, có phải cậu cũng sẽ chết thêm một lần nữa?
"Trường Tôn Thụy, Trường Tôn Thụy, Thụy Thụy...”
Trong thế giới yên tĩnh bỗng nhiên có một giọng nữ mạnh mẽ xông vào. Giọng nói không hề dịu dàng, có chút vội vàng, có chút lạnh lùng giống như trà sữa bạc hà mà cậu từng vụng trộm nếm qua một ngụm, lành lạnh, thơm ngát.
Trường Tôn Thụy ngắng đầu lên, thấy miệng của Tô Vân Thiều đang liên tục hét lớn: “Trường Tôn Thụy” và “Thụy Thụy”.
Kêu cậu bé đã lâu mà không thấy cậu bé trả lời cũng không thấy cậu bé có phản ứng. Tô Vân Thiều nhíu mày, giơ cao tay phải lên muốn giáng xuống một cái tát. "Đợi đã, Vân Thiều..."
Những người bạn nhỏ không kịp ngăn cản, mắt thấy Tô Vân Thiều sắp đánh cậu bé. Vào thời khắc mau chốt Trường Tôn Thụy đã nhảy về phía sau.
Trường Tôn Thụy đã né tránh theo bản năng, lúc này mới phát hiện Tô Vân Thiều đã nhanh chóng thu tay lại, bàn tay kia căn bản không có ý định tát xuống.
"Hoàn hồn rồi?"
Trường Tôn Thụy cúi đầu, ủy khuất mà nhỏ giọng nói: "Cô muốn đánh tôi."
Từ khi họ gặp nhau, thái độ của Tô Vân Thiều đối với cậu không được tốt lắm. Nhưng cậu cũng không rõ vì sao trong khoảnh khắc bị cha ruột vứt bỏ, cậu có thể nói ra những lời mang theo ý tứ làm nũng này với Tô Vân Thieu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận