Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1097:

Chương 1097:Chương 1097:
Chương 1097:
Ái Nhi: ???
Cô ấy không hiểu cha mẹ mình đang nói cái gì, nhưng từ giọng điệu khổ sở của hai người, cô lại có dự cảm không tốt nên khóc lóc chạy đi tìm trưởng thôn.
Trưởng thôn vuốt đầu nói với cô: "Bạn của cháu tới thật không đúng lúc, thôn chúng ta đang cần vật hiền tế."
Ái Nhi rất quen thuộc với vật hiến tế, chị cả của cô đã làm vật hiến tế cho Thần Biển, nhưng điều này có liên quan gì đến bạn bè của cô đâu chứ? Bạn bè của cô đều là người trưởng thành chứ không còn là đồng nam đồng nữ nữa. Ngày hôm đó, Lương Chí đến.
Nghe được Ái Nhi đang hỏi trưởng thôn, ông ta ngạc nhiên nói: "Trưởng thôn, đến bây giờ ngài vẫn chưa nói cho Ái Nhi biết sao?"
Ái Nhi: "Nói cái gì?"
Trưởng thôn thở dài, Lương Chí thấy bà cụ thật lâu vẫn không nói gì nên đã tự mình nói ra: "Tần suất cúng tế Thần Biển rất cao, không chỉ có đồng nam đồng nữ mà còn cần hai người lớn một nam một nữ nữa.”
Ái Nhi đâu biết điều này?
Cha mẹ cô chuyển từ thôn Trường Thọ đến Cố gia thôn, cũng không tham dự chuyện tế Thần Biển của thôn Trường Thọ, những gì mà cô biết đều là nghe được từ miệng những thôn dân khác của Cố gia thôn.
"Cho dù cần một nam một nữ làm vật hiến tế, bạn bè của cháu đến đây nhiều như vậy thì những người khác đâu rồi?"
Lương Chí nhếch miệng nói: "Cô không biết sao? Thôn Trường Thọ sở dĩ được đặt tên như vậy cũng là bởi vì chúng tôi ăn thịt người nên mới có thể trường thọ được. Tôi còn tưởng rằng cô đi theo trưởng thôn thì cũng biết trong thôn này bà ấy chính là người ăn nhiều nhất, cũng sắp ba trăm tui rồi."
Ngay lúc đó người chú Lương Chí quen thuộc ở trong mắt Ái Nhi đã biến thành quái vật há to miệng ăn thịt người, còn người cụ cố mà mình luôn kính trọng ở bên chăm sóc mỗi ngày lại biến thành ác quỷ luôn rình rập bên người.
"Tôi hoàn toàn không nghĩ tới thân nhân của mình ở dưới lớp da người, dĩ nhiên là một khuôn mặt làm người buồn nôn như vậy." Ái nhi khóc nói, "Bon họ cư nhiên ăn thịt người al”
Mỗi một đường nhân quả màu đỏ trên người Ái Nhi là tượng trưng cho một mạng người, cho nên dù cô ấy có tỏ ra kích động đến đâu thì đám người Tô Vân Thiều cũng chẳng mảy may bị lay động, bởi vì điều đó cho thấy Ái Nhi đã từng tiếp tay cho những kẻ bát lương này.
Tô Vân Thiều: "Nhưng cô vẫn giúp bọn họ đó thôi."
Tiếng khóc của Ái Nhi bỗng im bặt, nước mắt trên mặt cũng ngừng chảy khiến cho vẻ mặt của cô ay có chút quái dị.
"Đúng vậy, tôi cũng đã trở thành con quỷ mà chính mình căm ghét nhát."
Từ đó về sau, lần nào Lương Chí cũng đưa những du khách đến đảo du lịch tới nhà của trưởng thôn, yêu cầu cô ấy thay ga trải giường và quét dọn sạch sẽ, cô ấy sẽ bỏ thuốc vào thức ăn và cuối cùng là ném những du khách kia vào vòng xoáy rồi đưa lên thớt gỗ.
Khúc Vu Hoa cũng không phát hiện ra trong đồ ăn của họ có dấu vết gì của việc bỏ thuốc,"Cô vẫn chưa bỏ thuốc vào đồ ăn của chúng tôi sao?"
Ái Nhi gật đầu xong lại lắc đầu: "Tôi chỉ không bỏ thuốc vào thức ăn của các người thôi."
Sau đó, cô ấy nhìn về phía trưởng thôn đang ngồi dưới đất,"Thuốc ở trong thức ăn của bà ta thì không thiếu một giọt."
Tô Vân Thiều và mọi người:!!I
Bỏ thuốc sát hại cụ cố của mình, em gái ra tay cũng quá tàn nhẫn! Không hổ là hậu duệ của Có Trường Trạch!
Ái Nhi dường như biết bọn họ đang nghĩ gì, vội vàng phủi sạch quan hệ: "Nếu các người không tin có thể đến từ đường xem gia phả, sau khi vợ con chết thì Cố Trường Trạch cũng không tái hôn, dòng dõi của chúng tôi là được nối tiếp từ em trai của ông ta, cũng không thân cận với ông ta."
Đám người Tô Vân Thiều: "..."
Ngao Khả Tâm cười nhạo: "Cố Trường Trạch đã làm rất nhiều điều ác, nhưng ông cố của cô cũng có gì tốt đẹp hơn đâu? Hết ăn không ngồi rồi lại nhậu nhẹt, chơi gái, đánh bạc, món nào cũng dính, tham ô của hồi môn của vợ, chửi rủa đánh đập vợ, ăn cắp tiền của cha mẹ, mưu toan nhúng chàm chị dâu, ăn sống cháu trai và chị dâu, xúi giục người khác giết người, Cố Ái Nhi, cô cảm thấy so với ông cố của mình cô có kém hơn chỗ nào không?"
Lần đầu tiên Ái Nhi biết được ông cố mình hóa ra là loại người như thế.
Đột nhiên, cô lại có suy nghĩ giống Cố Trường Trạch năm đó: "Tôi cũng không muốn mình sinh ra ở đây, nếu tôi không phải con của bọn họ thì tốt rồi."
Nếu như Ái Nhi không sinh ra ở đảo Trường Thọ mà đầu thai đến nhà người khác thi liệu mọi chuyện có tới mức này không? Khả năng cao là sẽ không, nhưng đó chỉ là một ảo tưởng không thể thực hiện được.
Làm lại cuộc đời một lần nữa là cái giá quá lớn, Ái Nhi không trả nổi, huống chi cho dù cô ấy có đầu thai làm lại thì vẫn sẽ sinh ra ở đảo Trường Thọ, không thoát khỏi vòng luân hồi này được.
Hiểu được đó là một nguyện vọng không thể thực hiện, Ái Nhi cười thê lương.
"Bọn họ giết người, tôi là đồng lõa, tôi còn bỏ thuốc mưu hại người thân, tội không thể tha thứ cho nên tôi sẽ đi tự thú, các người còn muốn hỏi gì nữa không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận