Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 741:

Chương 741:Chương 741:
Chương 741:
Cái người mà biết dùng cách vả miệng mình để mà biến tình huống nguy cấp thành nhượng bộ, cũng nhìn ra cá tính mạnh miệng nhưng mềm lòng của Tiểu Thành, công phá đúng chỗ còn gì?
Tô Vân Thiều âm thầm giơ ngón tay cái, đây là trí tuệ của người lớn tuổi đó.
Vốn dĩ bọn họ tính cũng không định bỏ gánh giữa đường như thế, chỉ là muốn ngăn cản không để cho tình hình trở nên không thể khống chế nữa, có trưởng thôn đưa cho bậc thang nên cứ thế mà leo xuống sườn núi thôi.
"Vậy thì phiền trưởng thôn dẫn đường." Đây có ý là đồng ý hỗ trợ rồi đó.
Trưởng thôn vui vẻ hẳn lên, kêu "Ôi" một tiếng rồi xua xua tay, nhóm người dân trong thôn lập tức dàn sang hai bên nhường đường.
Trưởng thôn cùng với Thiết Trụ đi trước dẫn đường, ở giữa là chín người của nhóm Tô Vân Thiều, theo sau là đám người dân trong thôn. Cả đám người kéo dài nối đuôi nhau đi ra phía sau thôn Cổ.
Lúc đi qua nghĩa trang của những đứa trẻ chết non, Tô Vân Thiều mở mắt nhìn đi nhìn lại cũng không thấy bóng dáng của Thiện Nhi áo đỏ đâu cả, đi qua nghĩa trang tổ tiên của thôn Cổ cũng không thấy. Đoàn người cứ thế đi qua tận hai nghĩa trang, đi vào khe núi trong địa hình thung lũng đằng sau thôn Cổ.
Trưởng thôn chỉ vào khe núi, nói: "Đây chính là hố xác thôn Cổ đã nuôi được bốn trăm ba mươi sáu năm, cũng chính là hồ cổ."
Đám người Tô Vân Thiều nhìn theo hướng ngón tay ông ấy chỉ thì phát hiện đó là một cái hố hình tròn được khai quật có đường kính tới ba mươi mét, chiều sâu lên tới hai mươi mét.
Rải rác dưới đáy hồ là vài bộ hài cốt chỉ còn lại đầu lâu và nửa thân mình, trên bề mặt là đám cổ trùng bò Ilom ngồm, mỗi con căn một cái, con này cõng con kia, số lượng nhiều vô kể, làm cho người ta nhìn thấy mà nỗi hết cả da gà.
Tô Vẫn Thiều không có chứng sợ độ cao, nhưng nhìn cảnh đó cũng thấy không thoải mái nên chuyển tằm mắt đi chỗ khác.
"Tức là mọi người sẽ chọn cổ trùng thích hợp ở đây về để nuôi, rồi gieo vào người đứa trẻ mới sinh à?"
Trưởng thôn: "Người nuôi cổ sẽ chọn lấy mấy con về nuôi, ít nhất thì cũng là một con. Phần lớn họ đều tự nuôi trước, tiện để căn cứ theo tình trạng của thai phụ xem có được không. Nếu cổ trùng quá yếu thì vừa gieo vào cổ trùng đã chết, còn nếu cổ trùng mạnh quá thì đứa trẻ sẽ chết."
Bên trên chỉ là lý luận thường thức mà thôi, thao tác thực tế ngược lại không dễ dàng như thế. Nếu có thể điều chỉnh dễ dàng như thế thì thôn Cổ sẽ không có nhiều đứa trẻ chết yêu đến vậy rồi.
Trong đám người ở đằng sau đột nhiên vang lên tiếng khóc bi thương: "Con của tôi..."
Đây như là một tín hiệu kích nỗ, những người khác cũng bắt đầu khóc theo, có người khóc gào lên, có người lại khóc ram rứt.
Trưởng thôn quay đầu nhìn lại, vẻ mặt đau thương mà nói: "Con của cô Văn mới mắt được mấy hôm, thi thể mới vừa bị ném xuống từ hôm trước. Cái xác đang bị đám cổ trùng gặm nhắm hết một nửa kia chính là con của cô ây.” Tô Van Thiều cố nén cảm giác muốn tìm thấy thi thể lại, còn những người khác thì đã thấy thi thể đó rồi. Giờ phút này, bọn họ chỉ hận sao thị lực của mình lại tốt đến thế.
Nếu thị lực của họ mà không tốt tới thế thì sẽ không nhìn thấy hình ảnh thi thể một đứa trẻ bị đám cổ trùng gặm nhắm từng chút một.
Đầu tiên chúng sẽ cắn xé lớp da ngoài cùng, tiếp đó là tới phần thịt, máu cùng với gân, màng. Xương cốt là phần khó ăn nhất cho nên phần lớn cổ trùng sẽ không động tới mà để lại cho những con cổ trùng lớn nhất trong đàn.
Đỉnh đầu của con cổ trùng đó có một cái càng to đùng như tôm hùm đất, kẹp một cái thôi là đủ để lại dấu vết trên phần xương rồi, kẹp mấy cái rồi chúng sẽ nhổ nước miếng lên dấu vết đã tạo. Nước miếng của chúng có tính ăn mòn, có thể hòa tan được xương cốt, từ đó đám cổ trùng sẽ vùi đầu vào hút.
"Đậu má." Khúc Vu Hoa giật hét cả mình, chà cánh tay đang nỗi đầy da gà: "Các người nhìn thấy cảnh tượng này rồi mà lại còn muốn thả đám cổ trùng này vào trong người rồi de cho chúng nó ở trong cơ thể các người tới khi chết mới thôi à? Ngoại trừ hai tiếng "trâu bò" ra thì tôi không biết nên nói cái gì nữa."
Đám người dân trong thôn im như tờ.
Nếu như được chọn lựa thì ai lại thả cái thứ đáng sợ đấy vào trong cơ thể chứ? Còn chẳng phải vì sinh tồn hay sao? Họ cũng đâu còn cách nào khác?
Trưởng thôn cười khổ nói: "Đây cũng là nguyên nhân tại sao mỗi một thế hệ người nhà họ Thiết đều cố gắng bồi dưỡng cho bằng được Cổ Vương. Chỉ cần Cổ Vương ra đời sớm được ngày nào thì người dân trong thôn Cổ có thể thoát khỏi ải khổ sớm ngày đó."
Nhắc tới đây, trưởng thôn của thôn Cổ lộ vẻ nghi ngờ hỏi: "Cô gái này, cô tìm thấy Cổ Vương ở đâu vậy? Không gạt cô làm gì, ngày nào tôi cũng tới đây nhưng không thấy Cổ Vương nào cả."
Mấy thí sinh cười ha hả nghĩ, chẳng lẽ chúng tôi lại bảo là chúng tôi đào mộ mới thấy nó à?
Tô Vân Thiều không ngốc như thế mà mơ hồ chỉ về một phía nói: "Ở bên kia kìa, chẳng phải tôi cũng có nuôi một con cổ trùng hay sao? Chính nó đã bắt được Bé Mập đấy."
Trưởng thôn như chợt hiểu ra: "Hóa ra là tôi có nuôi được Cổ Vương cơ à? Nhưng mà Bé Mập chạy nhanh quá, nếu tôi không bắt được nó ngay từ đầu thì không có cơ hội bắt được nó lại lần nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận