Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 118:

Chương 118:Chương 118:
lòng không bằng, dường như quà của em..." cơ hội tốt như thế này được!
"Chị, hay là chị sang phòng em xem thử đi?"
"Được thôi" Tô Vân Thiều xuống giường.
Tô Y Y ném chiếc gối lên giường rồi kéo Tô Vân Thiều về phòng mình, cô ấy mở hộp trang sức, chọn ra những cái mà dì Hồng đã tặng.
"Tất cả đều ở đây."
Vòng tay ngọc trai, hoa tai bạch kim, còn có dây chuyền vàng hồng... Tổng cộng có hơn mười món, giá trị từ vài nghìn đến vài chục nghìn vạn.
Đều là trang sức thông thường, không món nào có vấn đề gì cả.
Tô Vân Thiều thắc mắc: "Thế dì ấy tặng anh trai những gì?"
Tô Y Y bắt đầu nhớ lại theo thứ tự từ đầu tới cuối, tuy không thể nhớ rõ nhãn hiệu và giá tiền, nhưng cô vẫn biết được đại khái là quà gì.
"Mũ, quần áo, thắt lưng, đồng hồ đều có tặng, nhưng nhiều nhất vẫn là giày thể thao. Hồi cấp hai anh trai thích đá bóng, cấp ba lại mê bóng ro, nên giày thể thao rất nhanh hỏng, dì Hồng vẫn thường mua giày từ nước ngoài gửi về đây."
Hộp trang sức của Tô Y Y rất lớn, tổng cộng có năm tầng, được sắp xếp ngăn nắp, phân thành từng loại rõ ràng.
Vàng, bạc, bạch kim, vàng hồng, ngọc trai, đá quý, ngọc thạch... Có du loại trang sức làm từ các chất liệu khác nhau, ít nhất cũng phải có đến cả trăm chiếc, căn bản không hề thiếu trang sức.
So với đủ loại đồ khác nhau tặng cho Tô Húc Dương, quà dì Hồng tặng Tô Y Y quả thật ít chu đáo hơn, nhưng cũng không thể nói rõ là vì sao.
Trong lòng Tô Vân Thiều thầm đọc câu "trọng nam khinh nữ” hai lần, cô cảm thấy quà gặp mặt của dì Hồng rất kì lạ.
"Y Y, em nghĩ vì sao dì Hồng lại tặng chị một chiếc vòng tay huyết ngọc?”
"Em không biết, nhưng em cũng thấy lạ." Tô Y Y kéo Tô Vân Thiều ngồi xuống giường, đặt vào trong ngực Tô Vân Thiều một chiếc gối mềm.
“Thư mời tới dự sinh nhật ba đã được gửi đi từ hai tháng trước, chị cũng đã trở về được gần một tháng rồi, ba mẹ vẫn hay khoe con gái với bạn bè, cho nên không thể có chuyện dì Hồng không biết chị trở về được, vậy tại sao lại không chuẩn bị quà gặp mặt sớm hơn?"
Đây cũng là điều mà Tô Vân Thieu thắc mắc.
Một người dì quanh năm sống ở nước ngoài ít khi liên lạc, lại tặng cho con gái của bạn thân mà mình chưa từng gặp mặt một chiếc vòng tay trị giá mấy trăm vạn làm quà gặp mặt, điều này thật sự bình thường sao?
Nếu dì Hồng thật sự trọng nam khinh nữ, cô và Tô Y Y không phải đều là nữ sao, tại sao quà tặng cho hai người lại khác nhau?
Dì Hồng nói không kịp chuẩn bị nên đã tháo chiếc vòng huyết ngọc trên tay ra làm quà, nhưng Tô Vân Thiều luôn cảm thấy người này đã có sự chuẩn bị từ trước.
Nói đến vòng huyết ngọc, Tô Y Y mới nhận ra hai bên co tay của Tô Vân Thiều đều trống không: "Chị, chị không đeo vòng à?”
Cô ấy quay người lại, mở hộp trang sức của mình ra, tìm mấy cái lắc và vòng rồi thử từng chiếc lên tay Tô Vân Thiều: "Vòng tay ngọc trai rất đẹp, vòng tay vàng hồng cũng khá ổn, hay là mỗi ngày chị đeo một cái đi?"
Tô Vân Thiều lắc đầu: "Chị không thích những thứ này."
Câu nói vừa dứt, Tô Y Y đang hưng phán lập tức do người luôn.
Cô ấy giật mình, chợt nhận ra những thứ trong chiếc hộp trang sức khổng lồ này đều là do ba mẹ và Phó Diệp tặng, nếu bây giờ đưa cho chị, liệu có bị xem là khoe khoang không, như kiểu: Xem này, những thứ mà em có, chị đều không có!
Tô Y Y vội vàng cất hết mấy chiếc lắc và vòng tay đi, cũng không kịp sắp xếp lại cho đẹp mà chỉ tùy tiện nhét vào rồi đóng lại.
"Để hôm sau em đi mua với chị, chúng ta mua loại cho chị em... à không, cho cặp đôi luôn!”
Tô Vân Thiều nhìn động tác mạnh bạo của Tô YY với trang sức, chợt nhận ra có lẽ lời mình nói đã gây hiểu nhằm.
"Chị là thiên sư, vì vậy những thứ đeo trên người phần lớn đều được làm từ gỗ đào, gỗ hoè hoặc là gỗ lôi kích, chỉ sử dụng trong một số trường hợp đặc biệt thôi, vì vậy nếu không cần thiết, chị sẽ không đeo đồ trang sức."
"Dạ?" Tô Y Y ngây người, thì ra cô ấy lại hiểu lầm rồi!
"Vậy có nghĩa là em không thể đeo mấy món đồ giống chị đúng không ạ?”
Tô Vân Thiều: "222"
"Từ nhỏ em đã rất hâm mộ những chị em nhà khác, bọn họ có thể đội mũ, đeo cài tóc y hệt nhau, đi ra ngoài mọi người vừa nhìn đã biết ngay họ là chị em, trước đây chị có tặng em cái này..."
Tô Y Y sờ vào miếng ngọc trước ngực, giọng càng lúc càng nhỏ, nghe còn có chút tủi thân: "Em còn tưởng chị cũng đeo một cái."
Tô Vân Thiều: 22?
Đấy là lý do mà em muốn mua trang sức đôi với chị sao?
Kiếp trước Tô Vân Thiều vốn là trẻ mồ côi, cô không có em gái nên cũng không biết phải cư xử với em mình thế nào cho đúng, vậy thì cứ thuận theo ý muốn của em ấy đi.
"Chị có lấy được một thanh gỗ lôi kích từ chỗ của đào yêu nhỏ, có thể làm thành mộc bài rồi dùng dây đỏ xâu thành một cái vòng tay, em muốn làm thành kiểu gì?"
"Em muốn cái của mình khắc tên chị!" Tô Y Y lao vào vòng tay của Tô Vân Thiều, Tô Vân Thiều giữ thăng bằng tốt nên Tô Y Y không bị ngã xuống mà thuận lợi nằm trên đùi của Tô Vân Thiều, cô ấy dùng gối ôm để che đi gò má và hai lỗ tai đang nóng lên của mình.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận