Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 671:

Chương 671:Chương 671:
Chương 671:
Điều này cũng khiến cho Tuyết Phong, Kim Trường Không và Tô Húc Dương đành nhìn nhau với vẻ bất lực, họ còn đang muốn làm vài chuyện xấu đấy.
Gần kết thúc quá trình thẩm vấn, chẳng có thêm thông tin hữu ích nào khác, Tô Vân Thiều đành phải bỏ cuộc.
Tô Húc Dương "xì" một tiếng, anh ay vung chiếc roi dây tìm thấy trên xe của may tên săn trộm lên, chiếc roi đập mạnh xuống đất vang lên một tiếng "bốp" thật lớn.
"Anh nghĩ, nếu bọn chúng vẫn không chịu khai thật, thì có thể đánh vài roi, anh chưa thấy ai không khuất phục dưới đòn roi cả."
Bốn tên săn trộm: !!I
Đừng thấy chúng tôi thất học mà khinh thường nhé, mấy lời vừa rồi của các người chỉ dùng để đe dọa, lừa gạt chúng tôi khai hết ra thôi.
Kim Trường Không chưa từng được di học thì rất tin vào mấy câu nói của Tô Húc Dương.
"Không sao, có nhiều kẻ săn trộm như vậy, vẫn luôn có một số kẻ không biết nghe lời, đến lúc đó anh có thể đánh bọn chúng một trận."
Tuyết Phong cũng chưa được đi học ngày nào thì gật gù, bày tỏ rằng nó đã học được những kiến thức mới vô cùng quý giá này. “Tôi sẽ ghi nhớ trong lòng."
Trong giây lát Tô Húc Dương cảm thấy áy náy, anh ấy cảm thấy mấy câu nói của mình có thể sẽ dạy hư hai cậu bé ngoan rồi, nhưng sau khi nghĩ lại, đối với mây kẻ săn trộm đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục này thì bị tra tấn cũng chẳng có gì sai cả, rồi anh lại đột nhiên sững SỜ.
"Hai người các cậu đều mới tới xã hội loài người, nhất định có rất nhiều điều không biết, có gì thì cứ hỏi tôi nhé. Chúng ta đều là anh em tốt, có phúc cùng hưởng có giặc cùng đánh, đừng khách khít"
Bốn kẻ săn trộm: "..." Đã bị coi thành mục tiêu.
Bọn chúng không muốn tin nhưng cũng không dám ho he gì.
Tuy bọn chúng không biết lai lịch của những người này, nhưng luôn cảm thấy những người này, đặc biệt là cô gái lạnh lùng kia, nhất định là có địa vị rất cao.
Sau khi bốn người bọn chúng bị bắt, bị trói và nhét vào trong bao tải, bị một đàn báo tuyết đè xuống, thị lực bị ảnh hưởng rất nhiều, mà không biết tại sao bọn chúng vẫn có thể nghe và nhìn thấy xung quanh, cả con đại bàng vàng và con báo tuyết vốn đã chết trước đây lại có thể gật gù, nói chuyện như con người.
Chỉ riêng điều này đã khiến bọn chúng rất sợ hãi, bởi vì điều này thể hiện rằng xung quanh bọn chúng có một sức mạnh vô hình kỳ lạ.
Thật không dám nói quá, nhưng cả bốn người bọn chúng đều sợ rằng nếu mình không ngoan ngoãn phối hợp với mấy người kia, bọn chúng có thể sẽ bị giết chết trước khi cảnh sát tới.
Chưa bao giờ bọn chúng mong gặp được cảnh sát như lúc này...
Là một người dứt khoát, sau khi hỏi được những thông tin quan trọng, Tô Vân Thiều không muốn ngồi yên ở đây chờ cảnh sát không biết khi nào sẽ đến, cho nên cô thôi miên cả bốn tên săn trộm xong thì bắt đầu hành động.
"Trường Không, Tuyết Phong, hai người phối hợp với những con báo tuyết khác, trói bốn người này vào gốc cây. Anh, anh mau trở về lái xe qua đây, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này."
Tô Húc Dương: "Được!"
Kim Trường Không: "Được."
Tuyết Phong: "Được."
Hơn một giờ sau, khi lực lượng cảnh sát gần nhất đến được địa điểm đã chỉ định trước thì nhìn thấy bốn tên săn trộm người đầy vết thương, miệng nhét tất bốc mùi, bị trói bằng dây thừng, đầu bị trùm bao tải không khác gì một con nhộng tằm bị trói chặt vào gốc cây.
Một viên cảnh sát trẻ tuổi cười đến nỗi đỏ hết cả mặt, anh ta nửa đùa nửa than thở: "Vì để ngăn cản bọn săn trộm này chạy trốn, người kia nhất định đã phải hao tâm tổn sức, vậy mà chúng ta đã tốn... tốn thật nhiều thời gian rồi."
Một viên cảnh sát lớn tuổi vỗ vỗ đầu của anh ta: "Tịch thu nhiều súng ống cùng lông thú như vậy, số tiền thưởng nhận được lan này coi như dùng để đền bù vào tiền xăng xe cho tên nhãi con nhà cậu đi."
Để bắt được nhóm săn trộm thần bí này, họ thường lái xe đi tuần tra trên thảo nguyên, đặc biệt gần đây trên thảo nguyên thường xuất hiện rất nhiều xác báo tuyết bị lột da, nên mọi người đều phải tăng cường kiểm tra ngoài giờ làm việc, chỉ để truy bắt được những kẻ săn trộm đáng ghét này.
Tuy nhiên, tiền xăng lái xe ngoài giờ làm việc thì chẳng ai trả cho họ, thảo nguyên lại quá rộng lớn, không bắt được người thì cũng vô ích, tiền lương của bọn họ vốn đã rất eo hẹp rồi. Nhưng lần này đã bắt được người rồi, chắc là cũng đủ bù vào tiền xăng xe rồi nhi?
"Này..." Mấy cảnh sát bật cười ha ha, bọn họ nhìn bọn săn trộm mà như đang nhìn thấy tiền thưởng sắp tới tay.
Bốn kẻ săn trộm: "..." Các người mải nói đùa với nhau như vậy mà không ai giúp chúng tôi bỏ tất thối ra khỏi miệng sao? Đã hơn mười ngày nay chúng tôi chưa giặt tất rồi, thực sự rất bốc mùi!
Khi bắt đầu cởi dây thừng, các cảnh sát chợt nhận ra sự độc đáo của các nút thắt: "Đây, đây không phải là cách thắt dây thừng buộc chân lợn ở các vùng nông thôn à!"
Sau khi sửng sốt một chút, các cảnh sát phá lên cười: "Ha ha ha, bốn tên săn trộm này bị trói như lợn sao?”
Ở bên kia, sau khi lái xe hơn hai tiếng đồng hồ, nhóm của Tô Vân Thiều bắt gặp một dãy lều bạt.
Theo lời khai của những kẻ săn trộm, việc săn trộm động vật quý hiếm đã trở thành một dây chuyền công nghiệp rất hoàn chỉnh, bọn chúng chỉ là những kẻ nằm cuối chuỗi dây chuyền này, chỉ chạy việc vặt và làm một số công việc nặng nhọc mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận