Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 866:

Chương 866:Chương 866:
Chương 866:
Nó chưa từng đi kiếm tiền, cũng không biết kiếm tiền khó khắn đến mức nào. Nhưng nhìn ba Tô và Tô Húc Dương tất bật đi làm từ sáng sớm đến tối muộn mới về nó liền biết kiếm tiền rất vất vả. Khuôn mặt nhỏ lập tức nhăn nhó, bàn tay nhỏ túm lấy tóc rồi nhỗ xuống một sợi.
Sợi tóc ban nãy vẫn còn là một màu đen đen nhưng vừa nằm trên tay Sâm Sâm lại biến thành một cọng nhân sâm.
Sâm Sâm ôm cọng nhân sâm tíu tít chạy đi tìm Tô Húc Dương: "Cho anh bồi bổ."
Tô Húc Dương kinh ngạc: "Sâm Sâm, tóc trên đầu em đều là nhân sam sao? Khong dung, trong diem không phải cái này, anh chỉ đùa em một chút thôi, em có thể trồng nó lại mà đúng không?”
"Không thể." Sâm Sâm khoát khoát tay, mặc dù biết Tô Húc Dương trêu nó nhưng nó vẫn không nổi giận vì dù sao Tô Húc Dương quả thật mua cho nó không ít đồ chơi và quân áo.
"Anh ăn đi, nhân sâm bổ lắm."
"Không cần." Nếu là nhân sâm bình thường, Tô Húc Dương còn có thể ăn một chút. Nhưng cọng nhân sâm này lại bứt xuống từ trên người của Sâm Sâm, nếu ăn nó thì anh sẽ có cảm giác như đang ăn Sâm Sâm vậy.
Hơn nữa Sâm Sâm lại giống Tô Vân Thiều đến thế, ăn nó cũng sẽ có cảm giác giống như gián tiếp ăn Tô Vân Thiều mà loại cảm giác này cũng quá dọa người rồi.
Sâm Sâm sốt ruột, sao có thể lãng phí nhân sâm được chứ? Bàn tay nhỏ chực chờ muốn đem nhân sâm nhét vào trong chén cơm của Tô Húc Dương.
Tô Húc Dương: !!Ì
Cơm tẻ trộm thêm nhân sâm! Sâm Sâm, em đang nấu món ăn quỷ quái gì vậy.
"Sâm Sâm, em không cần cho anh ấy ăn nữa đâu." Tô Vân Thiều kịp thời ngăn cản Sâm Sâm đang muốn báo anh mình: lại."Trong canh đã cho thêm một chút tủy đá rồi, nếu anh ấy còn ăn thêm cọng nhân sâm này thì tối nay không cần phải ngủ nữa." Sâm Sâm nhìn lại cọng nhân sâm trong tay mà cảm thấy choáng váng, bảo nó ăn là điều không thể nào nhưng nếu kêu nó vứt đi thì lại càng không thể. Cho nên...
Bé con lại tíu tít chạy ngược lại, đem cọng nhân sâm bỏ vào chén đựng canh bên tay Tô Vân Thiều sau đó chống hông hùng hồn nói: "Nếu anh ấy không cần bồi bổ thì để Vân Vân bồi bổ vậy."
Trên mặt Sâm Sâm đều là biểu cảm "Em thông minh lắm đấy" rồi vui vẻ chạy về chỗ ngồi tiếp tục gặm sườn.
Tô Vân Thiều: "..."
Hôm qua vừa ăn canh gà hằm dừa, vậy nên hôm nay liền nấu canh đậu hũ thanh đạm một chút. Kết quả bên trong cái chén đặt trước mặt cô ngoại trừ canh đậu hũ còn có thêm vị đắng của nhân sâm tươi.
Nhìn bát canh đậu hũ viên này có thể tưởng tượng ra mùi vị kì lạ đến mức nào. Tô Vân Thiều đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã ngăn cản Sâm Sâm đút nhân sâm cho anh trai.
Cô nâng chén canh lên rồi lại ngắng đầu nhìn, người nhà và máy bé yêu quái đều đang cúi đầu ăn canh, trông có vẻ rất yêu thích. .
Mẹ Tô: "Từ Văn, có phải tay nghề nấu canh đậu hũ viên của em đã tiến bộ rất nhiều không?"
Ba Tô: "Ngon lắm, nhưng phải vo viên rất vất vả. Nếu lan sau em làm thì nói với anh, anh về nhà giúp em.”
Tô Y Y: "Mẹ, con sẽ học tập chị, mỗi ngày đều dành thời gian rèn luyện sức khỏe, con cũng có thể giúp mẹ vo viên đậu hũ!”
Tô Húc Dương: "Nếu nói như vậy, hình như anh cũng nên luyện tập một chút? Người ta đều nói sức khỏe là tiền vốn, không thể chưa kiếm được tiền thì cơ thể đã bị suy yếu."
Tô Vân Thiều: "..." Chỉ toàn là mấy lời nói suông.
Tránh kéo dài thêm, Tô Vân Thiều chỉ đành ăn chén canh đậu hũ có mùi vị kì lạ đến mức khó nuốt này xuống. Đầu tiên cô lấy nhân sâm ra cho vào miệng nhai rồi nuốt nó xuống, sau đó lại uống them hai ngum canh de loai bo mùi vị kì quái ban nãy.
Tận mắt nhìn thấy Tô Vân Thiều ăn hết nhân sâm, Sâm Sâm mới thở hắt ra một hơi. Nó thật sự sợ rằng Tô Vân Thiều sẽ vứt nhân sâm đi mắt.
"Nói như thế thì em và Vân Vân đã hòa thành một the rồi đầy. Sớm biết vậy, có lẽ em sẽ nhổ xuống hai cọng cho Vân Vân tâm bổ thêm rồi."
Câu nói này đã hoàn toàn mở ra một cánh cửa lớn cho mấy bé yêu quái.
Hai mắt Viên Viên bỗng sáng ngời, nó đưa móng vuốt dày cộp của mình đến trước mặt Tô Vân Thiều: "Nghe nói tay của gấu rất bổ, hay là..." Tô Van Thiều: "..."
Cô không chút biểu cảm đẩy Viên Viên ra: "Nuôi em thôi cũng đủ để chị ngồi tù rồi, vậy mà em còn bảo chị ăn em."
Viên Viên:†II
Người nhà họ Tô luôn coi nó giống như những đứa trẻ bình thường để yêu thương và chăm sóc, điều này cũng khiến nó quên mất người bình thường không được nuôi quốc bảo.
Viên Viên vô tội mà nháy nháy mắt, nó nghiêng đầu tỏ vẻ dễ thương: "Em nào có ý đồ xấu gì đâu? Em chỉ muốn hoà thành một thể với Vân Vân mà thôi."
Tô Vân Thiều đau đầu, tầm mắt cô đảo quanh một vòng, khi mấy bé yêu quái đối diện với ánh mắt của cô đều nhìn đi hướng khác, chỉ trừ Bách Hiểu Thử mà thôi. Được lắm đám nhóc này, vậy mà cả đám đều có suy nghĩ giống như vậy!
"Đừng nghĩ nữa, bỏ cuộc đi, chị không thể nào ăn mấy đứa được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận