Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 467:

Chương 467:Chương 467:
Chương 467:
Như vậy chứng tỏ miếng vảy trăn đó từ khi sinh ra đã có hình dáng như thế rồi.
Chẳng lẽ cũng giống với cái bớt của con người ư?
"Em có biết gì về hoa văn trên người của em không?” Tô Vân Thiều cố gắng dùng cách nói dễ hiểu nhất để giải thích ý của mình, cô chỉ vào hoa văn trên đuôi của con trăn lớn: "Hoa văn này và chị có..."
Nói tới đây cô lại chỉ về phía mình: "Có chút liên hệ với chữ "Vân" trong cái tên "Tô Vân Thiêu" của chị, cho nên chị muốn biết giữa hai chúng ta có duyên phận gì. Thế nào, em có biết nguồn gốc của hoa văn này không?”
Con trăn lớn vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng đầu nhìn cô, dường như nó không hiểu cô nói gì, nhưng cũng có thể là đang ngắn ngơ chăng?
"Thôi vậy." Tô Vân Thiều buông cái đuôi của con trăn lớn ra: "Chị không làm khó em nữa."
Nếu muốn biết giữa cô và con trăn lớn này có duyên phận hay nhân quả gì không thì cũng có thể dùng ấn của Diêm Vương de xem.
Trước khi sử dụng, Tô Vân Thiều định báo cho Diêm Vương một tiếng, nhưng sau khi gõ xong tin nhắn thì cô mới phát hiện ra sóng ở đây rất yếu, gửi tin nhắn không qua. Dù gì đây cũng là đồ của Diêm Vương, nếu không được chủ nhân của thần khí đồng ý thì không nên tự ý sử dụng, dù sao cũng không phải là lúc nguy nan cần phải dùng gấp hay là gì.
Tô Vân Thiều tập trung một nửa nguyên khí trong cơ thể và mở Phật nhãn ra, nhưng cô lại không thấy được sợi dây nhân quả nào giữa cô và con trăn lớn cả.
Tuy đã mắt hết một nửa nguyên khí trong cơ thể do sử dụng Phật nhãn, nhưng kết quả nhận được giúp cô thở phào một hơi. May quá, xem ra con trăn lớn này không có liên quan gì đến kiếp trước của cô cả.
Cô thật sự đã quá sợ với đống dây nhân quả chẳng chịt của Đào Yêu va Diêm Vương rồi, giờ thấy con yêu quái nào bất ngờ xuất hiện là cô cũng nghĩ chẳng lẽ kiếp trước cô đã nợ nó cái gì nên bây giờ nó tới đòi nợ phải không.
Có điều tuy Phật nhãn không thấy được nhân quả nhưng lại thấy công đức trên người của con trăn lớn.
Tô Vân Thiều không biết con trăn bạc lớn này đã làm những gì mà có thể tích cóp được tận mười điểm sáng nhỏ, nhưng nhờ có số công đức này nên cô đã thay đổi cái nhìn về nó.
"Em giỏi quá!" Tô Vân Thiều khen: "Em từng cứu người đúng không?"
Cái đầu của em ấy to như thế, lúc đi cứu người ai mà không biết còn tưởng là có con trăn lớn muốn ăn bọn họ, không biết trong quá trình cứu người em ấy có bị mấy người đó làm bị thương hay không nữa.
Con trăn lớn biết mình đang được khen cho nên có chút ngại ngùng uốn éo thân thể to tướng, sau đó xấu hồ giấu đầu mình đi.
Nhưng Tô Vân Thiều vẫn có thể thấy được chóp đuôi lộ ra bên ngoài của nó đang đung đưa nhè nhẹ, chứng minh tâm trạng vui vẻ của mình.
Trời ạ, đáng yêu thé!
Trước đây cô thích nhất là gấu trúc hiền lành đáng yêu, nhưng hôm nay cô lại cảm thấy con trăn lớn cũng dễ cưng không kém. Tóm lại, đáng yêu không chỉ dựa vào độ lớn nhỏ của thân thể hay vẻ ngoài bông xù, mà còn thể hiện ở phương diện nội tâm nữa.
Tô thiên sư hoàn toàn không nhận ra suy nghĩ của mình lăng nhăng tới cỡ nào, cô cười và sờ cái đầu của con trăn lớn: "Em dễ thương quá đi, em có tên không?”
Nếu được người nuôi thì hẳn là sẽ có tên, giá mà con trăn lớn có thể dùng cách nào đó để nói ra tên của nó thì tốt rồi, bằng không thì chỉ có thể gọi là "em ơi em à" thôi.
Con trăn lớn lắc đầu.
Tô Vân Thiều: "Ơ?"
Trời ạ, bé cưng à, em được người ta nuôi lớn đến như vậy rồi mà người đó còn chưa chịu đặt cho em một cái tên sao?
"Chị hỏi lại một lần nhé, em không có tên đúng không?”
Con trăn lớn gật đầu.
Tô Vân Thiều ngứa tay muốn đắm người, nuôi em ấy lâu như vậy mà không chịu đặt tên cho nữa, quá đáng thật chứ!
"Thế thì... Hay là để chị đặt cho em một cái tên nhé?”
"Dễ thương quá..."
"Đặt cho em một cái tên..."
"Nhé..."
Giọng nói của Tô Vân Thiều men theo các hang động đá vôi truyền đi xa, trong đó có một hướng là truyền xuống dưới lòng đắt.
Quái vật dưới lòng đất mở bừng mắt, lộ ra một đôi con ngươi đỏ như máu, trong mắt chợt lóe qua một chút hung ác.
Đặt tên? Hừ, nó muốn chống mắt lên xem là kẻ nào dám to gan đến mức đặt tên cho yêu quái như vậy!
Thân thể khổng lồ trườn nhanh qua hang động đá vôi, từ sâu dưới lòng đất vọt lên phía trên, thân thể nó vừa to vừa dài, lúc cái đầu đi tới một hang động đá vôi khác thì phần thân vẫn còn ở cái hang động đá vôi cũ trước đó.
Trong lúc trườn nhanh về phía trước, nó nghe được giọng cô gái kia nói tiếp: "Em đồng ý hả, vậy thì để chị nghĩ xem, nên đặt cái tên nào cho em thì hay nhỉ?"
Đặt cái con khỉ khôi
"Xì..." Lưỡi trăn mắt kiên nhẫn thè ra ngoài.
Tô Vân Thiều nghiêng tai, dường như cô nghe được tiếng gì đó, nhưng lúc im lặng để nghe cho kỹ hơn thì lại không nghe thấy nữa.
Con trăn lớn còn đang chờ cô đặt tên cho mình, nó dùng đầu ủi ủi cô để thúc giục, đuôi trăn giơ cao, vỗ nhẹ lên bả vai của Tô Vân Thiều, rõ ràng là đang đắm vai để lấy lòng cô.
"Ha ha." Tô Vân Thiều sờ cái đuôi của con trăn lớn: "Cách em làm nũng giống một cô bé đáng yêu quá, vậy chị sẽ đặt tên cho em dựa theo tính cách này nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận