Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1224:

Chương 1224:Chương 1224:
Chương 1224:
Nó chẳng nói chẳng rằng, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía mọi người cũng như mọi yêu ở đây như đang nói: Hùng dũng, hiên ngang nhất đương nhiên là Rồng Đen mới phải!
Lôi Long: 222
Nếu so hùng dũng, hiên ngang thì làm gì đến lượt cậu chứ? Đồ rồng con miệng còn hôi sữal
"Hừ!" Lôi Long nhếch miệng cười khẩy, buông lỏng cơ thể đang quấn lấy Tô Vân Thiều, từ từ duỗi thẳng ra, đợi tới khi nó bay tới trước mặt bé Rồng Đen thì cũng đã biến thành một con rồng khổng lồ dài năm mươi mét. Vi chưa tích góp đủ sức mạnh nên nó vẫn chưa thể khôi phục lại hình dáng dài cả trăm mét lúc trước, nhưng nếu chỉ để đấu với một con Rồng Đen bé nhỏ thì thừa sức.
Bé Rồng Đen có thể thua về kích thước nhưng không he thua về khí thế, tính ra hình dáng của nó trước khi bị sét trời đánh lớn hơn cỡ này nhiều.
Đợi nó lấy lại được tu vi lúc trước, chắc chắn sẽ đánh cho con rồng con đã ngủ say nghìn năm dẫn tới thực lực tuột dốc không phanh này một trận ra trò.
Giữa không trung, hai con rồng một xanh một đen rơi vào thế giằng co, ánh mắt khi nhìn đối phương như tóe ra tia lửa và sắm chớp, chạm vào là no ngay.
Một đám người, yêu lẫn quỷ đứng bên dưới: "..."
Đây là lần đầu tiên người nhà họ Tô nhìn thấy ông cố — vì bị sét trời bổ cho chết đi sống lại nên cảm thấy xấu hổ, không muốn xuất hiện trước mặt mọi người nữa này. Có điều dù nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải cỡ nào cũng chẳng thấy nó giống Vân Tiêu và Vân Đình chỗ nào.
Ba Tô kích động đến run ray cả hai tay: "Nhà... nhà họ Tô chúng ta mà cũng nuôi được hai con rồng, đúng là phần mộ tổ tiên bốc khói rồi!"
Mẹ Tô nhìn con rồng xanh, lại nhìn con rồng đen, cảm thấy con nào cũng đẹp: "Vân Vân, cả hai bọn chúng đều sẽ ở lại nhà chúng ta hả?"
Tô Vân Thiều đáp: "Ông cố vẫn ở với Lâu Cảnh, còn Lôi Trận sẽ tá túc ở nhà ta một thời gian."
Vừa nghe thấy cái tên này, mọi người vốn còn đang kinh ngạc trước khí thế của hai con rồng bỗng thấy cạn lời.
"Lôi Chắn* trong lôi chắn tử (bi sét đánh chết ) hả?"
(7) Mọi người nghe lộn tên Lôi Trận thành Lôi Chấn nên hỏi lại như vậy.
Vốn tưởng không biết đặt tên là đặc trưng riêng của một mình Tô Vân Thiều thôi, thật không ngờ Vân Đề của ngàn năm trước cũng giống vậy, chẳng lẽ chuyển thế rồi mà vẫn còn di truyền luôn được gen không biết đặt tên hả? Nếu vậy không thể để lại cái gen nào tốt hơn một chút sao?
"Là "trận" trong nghiêm trận dĩ đãi*." Tô Vân Thiều giật giật khóe miệng.
*Nghiêm trận dĩ đãi: Bày sẵn thế trận chờ địch tới; bày trận đón địch.
Người nhà họ Tô cũng như mấy bạn nhỏ khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may, bằng không thì họ không thể nào nhìn thẳng vào Lôi Long được nữa.
Sau khi giải thích cái tên Lôi Trận cho mọi người, Tô Vân Thiều không thèm để ý tới hai con rồng còn đang chơi trò "Liếc chết mày" trẻ con kia nữa. Cô quay sang, cầm lấy tay be loli, giới thiệu với mọi người: "Đây là bạn mới, tên Trúc Thanh, bản thể là một cây trúc, đã sống trong hoàng cung ngam ở sa mạc tận nghìn năm, có thể nói là tách biệt xã hội rất lâu rồi, mong mọi người sẽ để ý tới cô ấy nhiều hơn."
Sâm Sâm xung phong chạy lên trước, vui vẻ nằm lấy cổ chân Trúc Thanh, đồng thời giơ cao tay nhỏ, nói: "Em em eml Em sẽ chăm sóc cho chị ấy!"
Trúc Thanh khom lưng, cẩn thận nâng Sâm Sâm trong lòng bàn tay, sau khi nhìn rõ gương mặt của Sâm Sâm, cô ấy lập tức hiểu ra: "Vân Vân, nhóc ấy hóa hình theo dáng vẻ của chị hả?”
Tô Vân Thiều gật đầu, Sâm Sâm cũng hua theo: "Đúng vậy! Vân Vân đặt tên cho em, thế là em có thể hóa hình rồi."
Hôm nay Sâm Sâm không mặc bộ đồ đặc trưng giống hệt Diêm Vương kia nên Trúc Thanh cũng không nhận ra đôi mắt của Sâm Sâm giống Diêm Vương y như đúc, chỉ nghĩ là không có hóa hình giống cô một trăm phần trăm mà thôi.
Trúc Thanh cần thận dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên gương mặt giống Tô Vân Thiều đến sáu mươi phần trăm của Sâm Sâm, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn hẳn, cảm xúc bất an khi đột ngột tiến vào một thời đại lạ lùng, một nơi xa lạ, gặp những người, yêu và quỷ không quen biết cũng dan dần biến mắt.
"Em thích Vân Vân nhiều lắm, đúng không?”
Cách đây mấy nghìn năm, có rất nhiều người bạn của cô ấy cũng vì quá yêu thích Vân Vân nên đã hóa hình dựa theo dáng vẻ của cô, lúc đó khắp nơi trong hoàng cung đâu đâu cũng toàn là Vân Đề nhí, có cả bản nam lẫn bản nữ, trông thú Vị VÔ cùng.
"Đúng vậy!" Sâm Sâm ôm lấy ngón tay của Trúc Thanh, hôn một cái thật mạnh: "Trong nhà chỉ có mình em là nữ yêu quái thực vật thôi, em thật sự rất muốn có bạn cùng hệ thực vật với mình, cũng may là chờ được chị đến rồi!"
Vừa dứt lời, trong sân bỗng bốc lên mùi chua nồng nặc. Lần theo nơi tỏa ra vị chua thì thấy yêu quái chanh đang nhìn chằm chằm Sâm Sâm bằng ánh mắt day oán hận, dẫn tới cả người tỏa mùi chanh chua lè hòa với mùi dam không tên.
"Tôi không phải nữ hả? Tôi cũng không phải thực vật giống cậu à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận