Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 211:

Chương 211:Chương 211:
Chương 211:
"Không sao ạ." Tô Vân Thiều lấy tay giữ chặt mặt của mèo con, rồi che miệng nó lại sau đó lại xoa nhẹ ngay dưới hai lỗ tai: "Giống loài của nó là như vậy, nuôi mãi cũng không lớn được.”
Nghe thấy vậy cả chú lớn lẫn chú Vương cũng yên tâm phần nào.
Phụ nữ trong thôn ai nấy đều yêu quý Nhu Mễ, bọn họ vẫn luôn lo lắng nó mãi vẫn không lớn có phải bởi vì thân thể có bệnh tật gì không, cũng may là không có vấn đề gì.
Chưa nói được mấy câu, người dân trong thôn mang theo rau dưa hoa quả lục đục tới cửa. Thịt cá rau dưa liền mang thẳng vào bếp, còn hoa quả thì đặt hết trên bàn, bọn họ cũng không cần ai tiếp đón, mang đồ tới rồi lập tức rời đi.
Chú lớn và chú Vương cũng không ở lại lâu, liền cùng người dân rời đi cùng một lúc.
Chờ tới lúc bọn họ đi hết rồi, Tô Vân Thiều buông cánh tay đang túm lấy mèo con, nhưng vừa cách xa được mấy centimet đã bị móng vuốt của nó túm lấy.
"Là cô nói không thể mang theo yêu quái đến thành phố nên mới để tôi ở lại!"
Mèo con dùng móng vuốt chỉ về phía của Đào Yêu, nó tức giận đến mức chòm râu cũng rối tung: "Vậy cậu ta là cái gì?" Các bạn nhỏ đều bị doa sợ. Ôi tổn thọ mắt thôi, mèo lại biết nói chuyện!
Đầu Tô Vân Thiều đau nhức, lập tức lấy tay đỡ trán. Quả thật việc này đã khiến cô đuối lý: "Tôi cũng không biết trong thành phố cũng có sẽ có yêu quái mà."
Nếu không phải ngay cả cô cũng không rõ nguyên nhân nào đã khiến cô nợ Đào Yêu nhân quả, cô cũng sẽ không giữ yêu quái ở bên cạnh mà nuôi dưỡng.
Lúc này Đào Yêu cũng nhìn ra nguyên hình của mèo con, cậu khoanh hai tay ở trước ngực, dùng giọng nói lạnh lùng mà hừ: "Hà ly chính là động vật quý hiếm nằm trong danh sách cấp hai được quốc gia bảo vệ, sao Tô Van Thiều có thể mang cậu vào thành phố được chứ?"
"Hồ ly?" Các bạn nhỏ đưa mắt nhìn mèo con, cậu hoàn toàn giống hệt một chú mèo con, rồi lại nhìn Đào Yêu vô cùng tụ tin ở trước mặt, ai nay đều không rõ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Bách Tinh Thần nhớ ra, thường ngày Đào Yêu có thể biến thành một cây trâm gỗ đào cài trên đầu Tô Vân Thiều liền đưa ra một phán đoán: "Là nó biết biến đổi sao?"
"Đúng vậy." Tô Vân Thiều xoa xoa móng vuốt lẫn bàn chân của mèo con, cảm giác này thật thích. Nhưng mùa hè có hơi nóng, vẫn là sờ tay Diễm Vương thích hơn nhiều. "Đào Yêu có thể tạo ra ảo cảnh, thay đổi khung cảnh mà người khác nhìn thấy. Còn Nhu Mễ lại biết thay đổi hình dáng, khiến dáng vẻ của nó hoàn tàn khác biệt. ˆ
Lúc Tô Vân Thiều đang nói chuyện, chú mèo trắng trong mắt mọi người dần biến đổi, nó biến thành một con hồ ly lông trắng, lông dài mượt, đôi mắt linh hoạt, thoạt nhìn liền có cảm giác muốn sờ ngay lập tức.
Tô Y Y vốn theo trường phái thích chó, đầu tiên là bị hệ thống ngụy trang thành mèo Ragdoll rồi làm nũng khiến cô dao động, sau đó lại bị Nhu Mễ biến thành mèo trắng nhỏ đánh trúng tâm lí lung lay sắp đổ. Nhìn thấy hình dáng thật của Nhu Mễ lúc này khiến cô cảm thấy sở thích của bản thân luôn kiên định từ trước đến nay sắp sụp đổ.
"Chị ơi, Nhu Mễ đáng yêu như vậy, tại sao chị lại không mang theo nó về nhà?"
Tô Vân Thiều tự nhủ trong lòng: Tất nhiên là không thể mang về nhà được!
Một giọng nói non nớt mềm mại bỗng nhiên cát lên: "Đúng vậy, cô có thể mang theo Đào Yêu ở bên cạnh, vì sao không thể mang theo tôi?”
Vừa nghe thấy giọng nói này, đáy lòng Tô Vân Thiều bắt giác thầm kêu không ổn.
Các bạn nhỏ quay lại hướng phát ra âm thanh thì nhìn thấy một con vật cả người chỉ có hai màu đen trắng, nó đang treo người bên trên hàng rào tre. Cả cơ thể mũm mĩm của nó hết lắc lu rồi lại loạng choạng, trọng tâm cơ thể không vững, dường như bắt cứ lúc nào cũng có thể bị rơi xuống đắt.
"Gấu trúc!!!"
Tần Giản và Bách Tinh Thần chạy như bay tới, chỉ sợ gấu trúc không cẩn thận mà ngã từ rào tre xuống, ngã một cái cũng nguy hiểm đến tính mạng.
Gấu trúc vẫn chưa ngã, nó vẫn bám lấy rào tre, lên cũng chẳng lên mà xuống cũng không xuống. Cứ như vậy mà dùng đôi mắt thâm xì nhìn chằm chằm vào Tô Vân Thiều, như thể muốn nói: Cô còn chưa chịu tới đây sao?
Tô Vân Thiều thở dài, tạm thời buông Nhu Mễ ra, ôm gấu trúc từ bên trên rào tre xuống dưới, đặt nó trên mặt đắt.
"Ngươi cũng thuộc danh sách động vật bảo vệ cấp một của quốc gia, không thể tự ý nuôi dưỡng."
"Tôi cũng không bắt cô nuôi." Con gấu trúc này không lớn, vừa đứng dậy, cả hai cánh tay đã ôm chặt lấy hai đùi của Tô Vân Thiều, không cho cô đi: "Tôi chỉ muốn cô ở cùng với tôi mà thôi."
Nhu Me nhảy vọt qua, nhào vào trong lồng ngực của Tô Vân Thiều, Tô Vân Thiều vô thức duỗi tay, ôm cả hai vào lòng.
Cứ vậy Tô Vân Thiều ôm hồ ly trắng trên tay, hai chân lại bị gấu trúc ôm. Trên người cô vừa bị quốc bảo cấp một lẫn động vật cần bảo vệ cấp hai ôm lấy, khiến các bạn nhỏ nhìn thấy mà hâm mộ không thôi.
Tô Y Y đột nhiên nhớ tới những lời Tô Vân Thiều từng nói: "Chị không thích chó mèo, nếu hỏi chị thật sự muốn gì... vậy thì nuôi gấu trúc và hồ ly đi."
Lúc ấy cô còn tưởng rằng chị gái chỉ nói thế thôi, chỉ cần không phạm pháp thì cũng chẳng sao cả, thật không ngờ chị gái của cô thật sự nuôi chúng! Cái này có được tính là biết luật mà vẫn muốn phạm luật hay không?
"Chac chac chậc..." Tần Giản lắc đầu cảm thán: "Vân Thiều, cậu đã thực hiện được giac mơ nuôi một con gấu trúc của rất nhiều người rồi đấy."
Tay của Ngọc Bạch Y ngo ngoe rục rịch, đi vườn bách thú chỉ có thể liếc nhìn gấu trúc từ xa thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Cùng ngồi chung một bàn mới đỉnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận