Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 541:

Chương 541:Chương 541:
Chương 541:
Mọi người: "...”
Phan Tây Tây và Phan Bối Bối bị bắt, chạy trốn rồi lại bị bắt như thế không biết bao nhiêu lần, cả hai đã phải sống cuộc sống bấp bênh lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, cũng không biết thân thể của cả hai có bị thương gì hay không.
Cũng may là cặp song sinh vẫn còn nhỏ, nếu lỡ lớn hơn một chút, gặp phải những chuyện đồi bại hơn rồi bị ám ảnh về mặt tâm lý thì chỉ sợ là cuộc đời sau này sẽ bị hủy hoại mắt.
Trong hoàn cảnh như vậy, người ngoài sao có thể thản nhiên nói ra một câu "Con cái của bọn buôn người vô tội, chúng ta không thể giận chó đánh mèo." được đây?
Tô Vân Thiều nói: "Tây Tây, Bối Bối, hai em còn nhớ mặt mũi của những người đó không? Chúng ta đến cục cảnh sát nhờ họ phác họa chân dung của tên tội phạm đi, như thế sẽ giúp họ có cái để dễ truy bắt bọn buôn người hơn."
Phan Tây Tây và Phan Bối Bối đồng thanh nói: "Nhớ al
Phan Tây Tây lại hỏi: "Chỉ bắt bọn buôn người thôi ạ? Cảnh sát không bắt những kẻ đã mua bọn em được sao?"
Y vào việc không có ai nhìn thấy quỷ, Nguyễn Mai đã điều tra ở hiện trường một hồi lâu, nghe đến đây thì cô ấy vội vàng trả lời: "Đại nhân, người mua cũng có tội như người bán luôn, có thể bắt họ được đói"
Tô Vân Thiều nói lại lời này cho mọi người: "Bắt được chứ."
"Thế nghĩa là chúng ta có thể dẫn cảnh sát tới bắt đám người trong thôn Vân đúng không?” Phan Tây Tây nói ra một chuyện khiến Tô Vân Thiều cực kỷ kinh ngạc: "Đa số phụ nữ trong thôn Vân đều được đám người đó mua về từ bên ngoài, bọn họ còn đang chờ chúng ta đến cứu đó!"
Trong ảo ảnh, Viên Viên và Nhu Mễ đang liều mạng giữ chặt Vân Đình đang chuẩn bị lao ra khỏi phạm vi ảo cảnh của Đào Yêu. Viên Viên dùng hai móng vuốt ghì chặt lấy thân trăn của Vân Đình, Nhu Mễ dùng miệng cắn chặt đuôi trăn của Vân Đình, hai bé yêu quái đều giam mạnh chân trên mặt đất, ngửa người ra sau, dùng toàn bộ sức nặng của cơ thể để bám chặt lấy Vân Đình.
Vân Đình kéo dài thân trăn màu vàng của mình thành một đường thẳng, dùng hết sức mà ngang đầu trăn lên: "Đừng kéo tôi, tôi muốn đi hỏi các cô ấy!"
Viên Viên: "Không được, cậu là động vật được bảo vệ cấp một của quốc gia, nếu cậu đi ra ngoài sẽ gây thêm phiền phức cho Vân Vân!"
Nhu Mễ: "Cùng là động vật bị nuôi nhốt đến mọt lông thú như nhau, phiền cậu có thể tự giác một chút được không? Cậu nhìn anh trai của mình đi!"
Vân Đình vừa quay đầu nhìn lại, thì phát hiện Vân Tiêu đang yên tĩnh ngồi một chỗ, không có phản ứng gì, nó lập tức nỗi giận: "Anh, anh không muốn biết đường tới thôn Vân sao? Anh không muốn trả thù cho cha mẹ ư? Nếu không phải do người của thôn Vân, sao chúng ta lại trở thành những chú trăn không có cha mẹ chứ!”
Vân Tiêu trả lời từng câu hỏi của em trai mình: "Muốn, muốn lắm, Vân Vân sẽ giúp chúng ta."
Đột nhiên, Vân Đình ngừng làm loạn, cậu nhận ra rằng anh trai mình nói không sai.
Từ trong miệng bọn Đào Yêu và Viên Viên, nó biết được những người đến từ thôn Vân đã làm rất nhiều chuyện độc ác, Tô Vân Thiều nhất định muốn tới đó, chỉ là cô vẫn luôn không may mắn tìm được đường tới thôn Vân mà thôi.
"A, đến ông trời cũng không nhìn nổi nữa." Vân Đình đột nhiên thu lực lại nhưng Viên Viên và Nhu Mễ không hay biết vẫn dùng hết sức bám lấy nó, ba bé yêu quái bị ngã mạnh một cái, lăn thành một quả bóng, kêu đau liên tục.
Đào Yêu che mặt, cậu không muốn thừa nhận may đứa trẻ trâu ngốc nghếch kia đều là yêu quái giống cậu đâu.
Ở ngoài ảo cảnh, Tô Vân Thiều bắt đầu hỏi về tình hình ở thôn Van.
Với sự chỉ dẫn của Phan Tây Tây và Phan Bối Bối, những người vừa mới trốn thoát khỏi thôn Vân, xem ra cô vẫn có thể đến được thôn Vân.
Dựa theo lời nói của hai chị em, các cô ấy biết mình bị lừa bán, các cô vẫn còn có người thân, cho nên mỗi lần quen thuộc được với tình hình tại nơi họ bị bán tới là họ lại bắt đầu chạy trốn, có người chạy trốn thành công, cũng có người thất bại, cứ như vậy mà qua bảy tám năm.
Hai chị em bị bán qua bán lại rất nhiều lần, lần cuối cùng họ đã bị bán tới thôn Vân.
Khi đó các cô ấy đã mười ba tuổi, người thôn Vân mua họ về là để làm cô dâu nuôi từ bé.
Phan Tây Tây và Phan Bối Bồi trải qua nhiều chuyện như vậy, biết sau khi mình bị mua về sẽ có kết cục gì, ngày thường các cô ấy sẽ cố gắng ăn ít nhất có thể, để cho bản thân mình phát dục chậm một chút, để trông bản thân nhìn thấp bé, gầy trơ xương trong như những đứa bé còn nhỏ tuổi.
Nếu gặp phải loại người có sở thích biến thái, vậy thì coi như hai chị em họ không may, nhưng nếu không phải, vậy họ có thể dựa vào vẻ ngoài đáng thương như bị ngược đãi của mình ma tránh được việc xấu, cũng sẽ tìm kiếm cơ hội để chạy trốn.
Bọn buôn người vì để nhanh chóng bán người đi, đều nói hai người các cô đã được mười sáu tuổi, sau khi mua về chịu khó chăm sóc một chút, sang năm là có thể sinh được một đứa bé trai béo tròn mập mạp.
Phan Tây Tây và Phan Bối Bối không lập tức phản đối, chỉ sợ hãi mà nhìn bọn buôn người, run run ray rẫy, như thể sợ bị bọn họ đánh đập tàn nhẫn mà không dám lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận