Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 156:

Chương 156:Chương 156:
Chương 156:
Ngọc Bạch Y ghi số điện thoại lại, mẹ Ngọc hỏi: "Đại sư, con trai tôi bị quỷ nhỏ cắn thì phải làm sao bây giờ?"
"Vận khí của cậu ấy đã bị quỷ nhỏ chiếm đoạt, sau đó mang về đưa cho người chủ của nó. Cháu có thể vẽ bùa bảo vệ để cho vận khí của cậu ấy không bị trộm đi nữa, từ từ sẽ ổn hơn thôi. Nếu muốn cướp vận khí trở về thì quỷ nhỏ sẽ bị thương, đối phương cũng sẽ bị cắn trả."
Sau khi nêu rõ ra hai cách giải quyết hậu quả, Tô Vân Thiều hỏi Ngọc Bạch Y: "Cậu muốn làm thế nào?”
Ngọc Bạch Y hiểu cái gì gọi là vận khí bị cướp đi, đó chính là những hợp đồng mà cậu ấy bị giành mắt.
Tuy người ta đã trộm vận khí của cậu ấy nhưng dù sao cũng không làm tổn thương tới cơ thể hay tính mạng, chẳng qua chỉ để cậu được nghỉ ngơi một khoảng thời gian đồng thời điều dưỡng cơ thể. Còn nếu cậu ấy muốn giành lại vận khí thì có khi đối phương sẽ bị quỷ nhỏ cắn trả, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới tính mạng.
"Vẽ bùa là được rồi, không cần phải giành vận khí về đâu." Ngọc Bạch Y không phải là người kiểu thánh mẫu bị người ta tổn thương nhưng lại không oán không hận, chẳng qua là không muốn trên lưng đeo án mạng, ngày đêm trong lòng khó yên ổn mà thôi.
Tô Vân Thiều nhận ra người nhà họ Ngọc không ai có dị nghị gì mà còn nhìn Ngọc Bạch Y với ánh mắt tán thưởng như thế, đến cả người đại diện cũng vậy.
Chắc hẳn chỉ có phụ huynh giống như ba mẹ Ngọc mới có thể "bồi dưỡng" ra được hai đứa con hiền lành như thế này nhỉ?
Cùng là học sinh trung học, nhưng Ngọc Bạch Y lại khác xa với Chúc Dân Học.
Tô Vân Thiều xúc động, xoè tay với Ngọc Bạch Y: "Đưa tay cho tớ."
Ngọc Bạch Y phối hợp đưa tay qua, trong ánh mắt day vẻ tò mò.
Tần Giản và Bách Tinh Thần cũng to mò ngó đầu nhìn sang, bọn họ toàn nhận được thành phẩm chứ chưa từng thấy Tô Vân Thiều vẽ bùa bao giờ.
Những người khác cũng có phản ứng như thế.
Vốn phải dùng mực đỏ giấy vàng để vẽ bùa, vậy mà trên người của Tô Vân Thiều lại không có, chỉ có thể làm giống như vụ của Hồ Bình Bình lần trước, lấy nguyên khí làm mực, dùng ngón tay làm bút vẽ bùa chú phức tạp lên tay Ngọc Bạch Y.
Mọi người căng mắt nhìn thì chẳng thấy có gì cả.
Tô Vân Thiều vẽ bùa bình an chỉ mắt mấy giây nhưng mà lần vẽ bùa này đã mắt hơn nửa phút rồi. Một phần là không đủ dụng cụ nên không được thành thạo, hai là vì bùa này có chỉ tiết phức tạp hơn.
"Bùa bình an chỉ có thể bảo vệ cậu không bị tổn thương. Trí khôn của quỷ nhỏ chưa phát triển, khi đã nhận được lệnh nuốt vận khi, nếu không làm được thì sẽ không quay về, cho nên tắm bùa này vừa bảo vệ cậu, cũng sẽ xóa đi tổn thương cho quỷ nhỏ, như vậy quỷ nhỏ mới chịu lùi bước."V IP T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Ngọc Bạch Y lật tay của mình nhìn đi nhìn lại cũng không thấy có dấu vết gì cả: "Cậu vẽ xong rồi hả? Sao tớ không nhìn thấy gì vậy?”
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Tô Vân Thiều: "... Nếu cậu nhìn thấy được thì người khác cũng nhìn thấy, cậu còn làm việc được sao?"
Ngọc Bạch Y thầm nhủ: O cũng đúng ha, chẳng có ai đi vẽ ký hiệu lung tung vào trong lòng bàn tay của mình cả.
"Vậy làm sao tớ biết được bùa này có tác dụng lúc nào?”
"Có phải lúc tớ vừa vẽ bùa cậu đã thấy thân thể rất thoải mái?"
"À, đúng là có."
"Irước khi tớ vẽ bùa đã dùng nguyên khí xua tan đi giấu cắn của quỷ nhỏ đã lưu lại trên người cậu. Nguyên khí có ích đối với thân thể, nó làm cho cậu cảm thấy thoải mái, tỉnh thần tràn đẩy, có thể thức xuyên đêm. Bùa cũng được vẽ bằng nguyên khí. Chừng nào cậu cảm thấy khó chịu như có như không thì nghĩa là bùa không còn nữa."
Bùa dựa vào nhận thức kiểu này thì hơi khó dùng, Tô Vân Thieu quyết định về nhà sẽ vẽ lại bùa khác, cái loại mà dùng xong là bị huỷ ngay, tương đối thuận tiện.
Tần Giản ngốc nghếch hỏi: "Vậy nhỡ đâu cậu ấy sờ..." Trong nháy mắt cậu im miệng ngay lập tức, nuốt nửa câu sau xuống bụng.
Bách Tinh Thần lúng túng cúi đầu nhìn cái thảm dưới bàn trà, chỉ hận không thể đánh văng cái óc chó của Tần Giản ra ngoài.
Cái câu đó có thể hỏi thẳng trước mặt con gái với phụ huynh như thế hả?
Người nhà họ Ngọc và người đại diện cười giả lả tỏ vẻ chả nghe được gì cả.
Tuy Tần Giản không nói hết câu nhưng Tô Vân Thiều vẫn hieu.
Kiếp trước cô chỉ sống đến ba mươi... Thật ra cũng có nhiều phần ký ức đã mất đi, nên không chắc là ba mươi máy, nhưng vẫn có thể hiểu được những thứ không nên hiểu.
"Tầm tuổi này của cậu phải biết chú trọng việc dưỡng sinh, đừng có ham muốn tình dục quá nhiều."
Vì suy nghĩ cho thân thể của thiếu niên chưa thành niên, thôi thì không dùng bùa giấy nữa.
Ngọc Bạch Y theo bản năng liếc mắt nhìn ba Ngọc. Người đáng ra nên nghe mấy đạo lý kiểu này không phải là tầm tuổi của ba cậu ấy sao? Tầm tuổi này của cậu ấy đang có sinh lực dồi dào, dưỡng sinh, cắm dục cái gì cơ?
Sau đó Ngọc Bạch Y quay sang nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Tô Vân Thiều, cả người cậu ấy không kìm được mà run bắn lên, cung kính nói: "Vâng, thưa đại sư!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận